Từ ngày có Bách Phúc, Lý Vi không còn than buồn chán nữa. 
Tuy Bách Phúc chỉ mới có ba tháng tuổi, nhưng cứ như thể trời sinh cái gì cũng biết. Nó không cần người chỉ dạy từng tí một phải đi vệ sinh ở đâu, lần nào cũng rất thông minh nhảy vào cái chậu bé mà Tiểu Hỉ Tử chuẩn bị sẵn cho nó. Trên chậu đặt hai miếng ván gỗ, nó xòe bốn cẳng đứng vững, rồi tè vào trong chậu. 
Thêm nữa, tuy người chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của nó là Tiểu Hỉ Tử, và trong phòng có rất nhiều người khác nữa, song nó chỉ nhận mỗi Lý Vi và Tứ a ca. Ngoài mệnh lệnh của hai người, nó không còn nghe lời của một ai khác. Ngọc Bình gọi nó lại, nó chẳng khi nào đoái hoài. Mà chỉ cần Lý Vi vừa nhìn nó, chưa cần gọi tên nó, nó đã hí hửng chạy tới ngay. 
Thật là tinh khôn! 
Hơn hết, chiếc chó này không sủa ầm ĩ bao giờ. Lần nào cũng sủa rất khẽ rất khẽ, tiếng sủa non nớt làm tim gan người nghe tan chảy cả đi. 
Lý Vi yêu nó bằng chết mất thôi. Buổi sáng vừa bảnh mắt ra đã gọi Bách Phúc. Lúc ngồi trong sân phơi nắng, Bách Phúc chơi lăn tú cầu ngay trước mặt nàng. Khi ra hoa viên tản bộ, nó cũng lăng xăng chạy quanh Lý Vi, rõ ràng chưa từng dạy nó đi theo, mà nó đã tự biết. Cái chân nhỏ ngắn cũn chạy phăng phăng như một tia chớp, bộ lông trên người khiến nó thoạt trông hệt một quả bóng lông biết lăn. 
Tứ a 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-xuyen-thanh/2491838/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.