Thứ Năm, ngày 11 tháng 8, trời âm u.
Sovới những điều vui vẻ,
Mìnhcàng thích cậu lau nước mắt cho mình hơn;
Sovới việc có một chiếc ô,
Mìnhcàng thích việc cùng cậu đi trú mưa hơn;
Sovới những lời an ủi,
Mìnhcàng thích một cái ôm nồng ấm hơn;
Sovới món quà,
Mìnhcàng thích những thời khắc được ở bên cậu hơn.
Mặcdù thường xuyên nhìn thấy cậu,
Nhưngmình vẫn muốn mong chờ nhiều hơn nữa.
Tôi thản nhiên đồng ý phẫu thuật.
Sự quan tâm của bố và Thần, sự kiên cường của Tiểu Anh, và ý muốn nghe tận taiđáp án của Nguyên Triệt Dã, tất cả đã cổ vũ tôi. Rất may mắn, ca phẫu thuậtthành công, tật ở tai của tôi được chữa khỏi hoàn toàn, khả năng tái phát saunày chỉ khoảng hai phần trăm.
Nhưng không biết tên Nguyên Triệt Dã kia có phải cố tình tránh mặt không muốntrả lời tôi hay không mà từ khi ca phẫu thuật kết thúc, không hề thấy xuấthiện. Gọi điện, cậu ấy cũng luôn lảng sang chuyện khác, kiểu như nói đến việctrường tổ chức học thêm vào kỳ nghỉ hè, cậu ấy sẽ chép bài đầy đủ giúp tôi...rồi vội vàng cúp máy.
Nhưng hôm nay, cậu ấy lại chủ động gọi điện thoại đến, khiến tôi thấy rất ngạcnhiên.
“Hi, đồ ngốc! Tối nay đi chơi nhé.”
“Mình không rảnh nhé." Tôi giận vì thái độ lạnh nhạt của cậu ấy trong suốtthời gian qua nên cố tình nói vậy.
“Ô, thế à, thế thì, bye bye..
“Này này, Nguyên Triệt Dã, cậu...”
“Ha ha, đồ ngốc giận rồi à? Hôm nay là ngày xuất viện, phải vui một chút! Thếtối nay mình đến đón cậu, đưa cậu đến một nơi. Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80957/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.