Thứ Hai, ngày 16 tháng 5, trời nắng.
Cáimà người ta vẫn gọi là số phận ấy chính là được bắt nguồn từ những cơ hội vôcùng nhỏ bé.
Bứcthư ấy đã đưa mình đến gần cậu hơn một bước so với người khác.
vẫncứ tưởng đến gần hơn sẽ hiểu được nhau hơn.
Thếnhưng, với cậu, đến gần chỉ làm mình say đắm cậu hơn, đồng thời cũng nhận rarằng,
Hóara nụ cười cũng có thể trở thành một thứ đồ ngụy trang đẹp đẽ.
“Á! Sắp muộn mất rồi!”
Sáng hôm sau, tôi lơ mơ trên giường, tay cầm chiếc đồng hồ báo thức, mới hé mắtnhìn qua, miệng đã lập tức hét lên một tiếng kêu thảm khốc kinh thiên độc địa.
Không thể nào? Buổi học đầu tiên từ khi xin nghỉ mà lại đi muộn! Trong tâm trítôi lúc này, không gian như đang tối sầm lại, mây đen giăng kín cả bầu trời vànguy cơ của một trận mưa đá là không thể tránh khỏi.
Để không phải diện kiến gương mặt lạnh như tiền của thầy giáo vụ, để
không bị úp mặt vào tường trước toàn thể các bạn trong lớp, và để không phải điquét dọn khu vệ sinh bốc mùi hôi thối ấy của trường, tôi bắt đầu phi như tên rakhỏi giường, lao vào rửa mặt, rồi bay ra mặc quần áo đồng phục.
Sau khi đứng ngắm lại mình trước gương trong trang phục: Áo sơ mi trắng, chiếcváy gấp li và nở một nụ cười viên mãn, lại với tốc độ tên lửa, tôi xông ra khỏicửa, nhằm hướng trường học thẳng tiến.
“Renggggg...”
Hai bàn chân tôi vừa chạm đến cửa lớp thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vanglên. Phù, tôi thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80948/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.