Chủ nhật, ngày 15 tháng 5, trời nắng.
Đãbao giờ bạn trải qua cảm giác như thế này chưa?
Cảmgiác phiền muộn vì đôi tai đã để lỡ mất tên người đó;
Cảmgiác hụt hẫng vì không đuổi kịp bóng hình đẹp đẽ của người đó;
Thậmchí chỉ vì một lý do nghe có vẻ thật trẻ con;
Nếumột người nào đó có thể gặp được ai đó ba lần trong một ngày, chứng tỏ có duyênvới người đó...
Nêntrong lòng cứ ngập tràn khát vọng sẽ gặp lại người đó lần thứ ba.
“Chị Hy Nhã, em thấy chị rồi nhé.”
Từ hành lang bệnh viện vọng lại một giọng trẻ con non nớt rồi cứ thế dần dầnvang đến gần hơn. Tôi khẽ mỉm cười, con bé nha đầu Tiểu Anh lại còn dám giở tròláu cá này, trước kia lâu lắm rồi, khi còn nhỏ, lúc chơi trò trốn tìm, tôi cũngđã từng dùng chiêu này rồi.
Tôi căng tai lắng nghe tiếng bước chân, chờ đợi tiếng lọc cọc đó lướt qua phíatrước cánh cửa nơi tôi đang ẩn nấp, nhưng...
“Chị Hy Nhã, chị ở đây đúng không? Em vào đây, em thấy chị rồi!” Tiểu Anh dừngbước ngay trước cửa phòng tôi đang nấp, thò đầu vào trong tìm kiếm.
Tôi nín thở, rón rén co người lại phía sau cửa, cố gắng không để phát ra bất kỳmột tiếng động nào. Tiểu Anh vốn là đứa nhát gan, con bé chắc chắn không dámvào một mình đâu. Quả nhiên, một lúc sau, con bé quay đi, tiếp tục tiến về phíatrước.
Tôi nhón chân, bước nhè nhẹ ra cửa, định dọa cho con bé một trận. Ai ngờ, vừamới thò được cái đầu ra ngoài thì...
“Á!”
Đầu tôi va phải thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80947/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.