Thứ Ba, ngày 3 tháng 1, trời nắng.
Vẫnmay,
Bâygiờ mình đã đọc hết trái tim cậu
Hiểuđược trái tim của cậu...
Mìnhsẽ mãi yêu
Dùcậu không còn nữa.
Mìnhsẽ vẫn giống như trước đây
Đểcậu trong tim mình
Vìchỉ cần cậu vẫn tồn tại trong trái tim mình
Mìnhcó thể mơ ước
Cólẽ một ngày nào đó, chúng ta còn có thể bắt đầu lại
Mộthy vọng thật đẹp đẽ.
Sau hôm ngấm gió lạnh đó, tôi bị cúm phải nhập viện.
Vẫn bị sốt nhẹ, không có dấu hiệu suy giảm, tôi ngủ mê man, có lúc thậm chí cònmuốn phụ lòng bố, Thần và Hứa Dực, cứ ngủ mãi như vậy, không dậy nữa...
Hôm nay, là ngày thứ năm ở trong bệnh viện, cũng là một ngày nắng hiếm hoi củamùa đông, bệnh tình của tôi cuối cũng khá hơn một chút, thế là quyết định rakhỏi phòng bệnh đi dạo.
Mở cửa, đúng lúc gặp Hứa Dực đến thăm tôi. Thần sắc của cậu ấy không giấu nổivẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi, vẫn lóe lên nét cười trong đáy mắt: “HyNhã, cậu đã khỏe hơn chưa?”.
“Ừ.” Tôi gật đầu, đi vòng qua cậu ấy, tiếp tục bước ra ngoài.
“Hy Nhã, bên ngoài lạnh, hãy ở lại trong phòng đi, đừng ra ngoài.” Hứa Dực muốnkéo tôi lại, tôi khẽ đẩy cậu ấy ra, cúi đầu: “Không! Tớ muốn ra ngoài hít thởkhông khí, nếu không tớ sẽ nghẹt thở mất”.
Rồi tôi không quay đầu, cứ thế bước tiếp.
Tia nắng ấm áp của ngày đông chiếu chênh chếch lên người tôi, nhưng với tôi,cảm giác ấm áp đó dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/1945699/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.