Thứ Sáu, ngày 30 tháng 12, trời nắng.
Cuốicùng cũng đợi được câu trả lời khẳng định đó
Nhưnglại không phải do chính người mình mong đợi nói ra
Mìnhhiểu được cảm nhận tương đồng trong quá khứ
Vậynên không biết nói gì ngoài lời xin lỗi
Xinlỗi, đã không phải với những hy sinh từ trước đến nay của cậu;
Xinlỗi, đã hưởng thụ yêu thương của cậu một cách đầy ích kỷ;
Xinlỗi, vì không thể yêu cậu, nhưng lại không muốn đánh mất cậu;
Quánhiều, quá nhiều những lời xin lỗi...
Như có người từng nói “Kẽ tay rộng quá, còn thời gianlại nhỏ quá”, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Ngày đông giá rét, trong thời gian được nghỉ, tôi đều trốn mình trong thư việnấm áp để học bài. Hứa Dực sẽ đến đây đón tôi vào thời gian cố định trong ngày,sau đó đưa tôi về nhà.
“Này, đeo vào.” Mỗi lần gặp, cậu ấy đều tháo găng tay bắt tôi đeo vào. Găng tayvẫn còn vương lại hơi ấm của cậu ấy, nhanh chóng sưởi ấm cho tôi.
Lúc này, nếu bị Vy Vy bắt gặp, cô ấy sẽ đứng cạnh cười thầm vẻ ám muội, sau đótrêu tôi: “Cây si của cậu đến kìa”.
Hứa Dực lần nào cũng cười rạng rỡ, không ngần ngại mang ba lô giúp tôi, sau đónửa đùa nửa thật trả lời: “Biết làm sao được, kiếp này mình đã bị trúng mộtloại độc dược có tên là Diệp Hy Nhã, phải chịu làm cây si cho Diệp Hy Nhã vậy,còn cây si của cậu thì đang đợi cậu ở cổng trường đấy”.
Nghe cậu ấy nhắc đến A Kiệt, Vy Vy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/1945698/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.