Chiến tranh kéo dài từ ban ngày cho đến đêm tối, cuối cùng kết thúc trong ánh bình minh vừa ló dạng.
Bình minh rạng rỡ, khói lửa vẫn chưa tan.
Với tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên làm nền, những con robot di chuyển trên con đường đầy hố bom, lặng lẽ vận chuyển những thi thể không còn sự sống. Những phóng viên ban đầu đến dự lễ hòa bình cũng im lặng, ngay cả máy quay trên tay họ cũng tĩnh lặng lạ thường.
Mọi người đau buồn, phẫn uất, thù hận, oán niệm vì những người thân yêu không còn có thể nói chuyện, đi lại hay thở được nữa.
Lễ Hòa Bình của Liên Bang năm Viễn Hàng thứ 322 đã hoàn toàn biến thành một thảm họa.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô Thủ đô, được bao quanh bởi một khu rừng nhỏ, đang lất phất mưa phùn.
Trận mưa nhỏ do hệ thống thời tiết nhân tạo của nghĩa trang kiểm soát lại vô cùng hợp cảnh. Nhiều người mặc lễ phục đen, cầm những chiếc ô lớn màu đen, ôm những bó cúc trắng, lặng lẽ đứng cạnh tấm bia mộ mới dựng.
Mái tóc dài của nữ phát thanh viên truyền hình trực tiếp tang lễ bị mưa làm ướt, dính chặt vào quần áo cô, nhưng cô hoàn toàn không hay biết.
Cô lau nước mắt, cố gắng giữ giọng ổn định, nói: "...Bà ấy đã đồng hành cùng sự phát triển hòa bình của Liên Bang suốt hai mươi năm, không có bà ấy thì không có Liên Bang ngày hôm nay..."
"...Nhưng Liên Bang, giờ đây đã mất đi bà ấy."
Đứng trước bia mộ, Lý Đạo Lâm nghe lời người dẫn chương trình, toàn thân run rẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019229/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.