Vài ngày sau.
Nghe thấy tiếng ồn ào trên sân thể thao, An Hoài Xuân nói với người đàn ông tóc bạc ở phía đối diện màn hình quang học: “Ông nghĩ trong số những học sinh này, ai thích hợp làm người cầm cờ?”
Ánh mắt của Nguyên soái Turan rời khỏi tập tài liệu, nhìn về phía ông.
Căn phòng An Hoài Xuân đang ở được lát sàn gỗ óc chó màu nâu nhạt và giấy dán tường hoa văn chìm màu xám nhạt, trên bàn làm việc bằng gỗ đặc phủ khăn trải bàn trắng tinh. Trên chiếc bình sứ cổ hẹp màu xanh tinh xảo có ánh sáng lấp lánh, những bông cúc vạn thọ cắm trong bình sứ rực rỡ và bắt mắt một cách đặc biệt.
Những thứ này chỉ là cảnh nền.
Ánh sáng từ mặt trời nhân tạo đổ xuống từ khe hở của tấm rèm vải bạt đã kéo, nhảy nhót từ những đường thêu trên khăn trải bàn trắng tinh đến những khe hở của sàn gỗ óc chó. An Hoài Xuân một nửa ở trong ánh sáng, một nửa ở trong bóng tối, sự tương phản giữa sáng và tối quá rõ rệt, đến mức có chút chói mắt.
Turan cảm thấy, còn có chút bất an.
Trang trí văn phòng theo phong cách phục cổ hậu địa cầu đang thịnh hành trong Liên Bang. An Hoài Xuân nhẩm tính một chút, liền phát hiện ra hai mươi năm tiền lương làm giáo viên ở Đại học Quân sự Quốc phòng Thủ đô của mình nhiều nhất cũng chỉ đủ mua một nửa vật liệu trang trí cho căn phòng này.
Vậy nên… tại sao ông lại ở trong một văn phòng của “đại gia” như thế này, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019222/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.