“Hướng đạo?” Giáo sư An ngẩn người, “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
“Ờ…”
Bình thường làm gì cũng rất sảng khoái, vậy mà Nhược Cửu Châu lại chần chừ một chút.
“Ồ ~” Giọng điệu của giáo sư An lập tức trở nên kỳ quái, người đàn ông trung niên xoa cằm gật gù, “Đúng vậy, không sai, Cửu Châu cũng đến tuổi này rồi nhỉ.”
“Này,” Nhược Cửu Châu cạn lời, “Chú nghĩ cái quái gì vậy.”
“Đương nhiên là nghĩ cái thứ mà cậu đang nghĩ.” Giáo sư An vui vẻ xòe tay.
Nhược Cửu Châu cạn lời quay mặt đi.
Trong nhà ăn cách bức tường xuyên thấu không ngừng truyền ra tiếng chén đĩa sứ va chạm, rất nhanh biến thành tiếng nước xả trôi trên bề mặt đồ sứ, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhân tạo của chất tẩy rửa, hòa lẫn với mùi thơm thức ăn còn sót lại từ bếp. Không cần một giây, hai Chiến Binh đang ngồi trong phòng khách đã có thể phân biệt được mùi nào là mùi nào.
Năm giác quan quá nhạy bén phóng đại đến vô hạn, đối với Chiến Binh, dù là một chút nhỏ nhặt của thế giới cũng không thoát khỏi cảm nhận của họ.
Giáo sư An trầm tư.
“Thiên phú Chiến Binh của cậu, ngay cả tôi cũng chỉ gặp qua vài người có thể sánh bằng, lĩnh vực tinh thần có thể đạt đến cấp S, nhưng đi kèm với đó là tần số bao phủ tinh thần của cậu… Tôi nhớ lần khám sức khỏe của trường gần đây nhất đã xếp cậu hạng F?”
“Mùa hè năm ngoái tôi đã đến Bệnh viện Trung ương Thủ đô để kiểm tra kỹ lưỡng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019189/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.