Từ cánh cửa rộng mở truyền ra một giọng nói vô cùng vui vẻ.
Nhược Cửu Châu.
Hạ Tác lập tức nhận ra ai đang ở trong phòng, không khỏi dừng bước. Giáo sư An vẫn đang trò chuyện với anh không chú ý tới, người đàn ông nửa bất đắc dĩ nửa chiều chuộng gọi vào trong phòng: "Này này này, mấy hôm nay cậu ăn hết lương thực dự trữ của tôi rồi đấy."
Nhược Cửu Châu bước ra khỏi phòng: "Dù sao thì thầy cũng sẽ mua lại ngay thôi mà... Hả?"
Anh ta nhìn thấy Hạ Tác đứng phía sau giáo sư An, không khỏi nhướn mày, lát sau trêu chọc: "Âm hồn bất tán nha, bạch kiểm."
...Rốt cuộc là ai âm hồn bất tán chứ.
Hạ Tác nén lời châm chọc trong lòng: "...Mối giao thiệp giữa chúng ta không thường xuyên, tiên sinh Nhược, anh dùng sai tính từ rồi."
Chiến Binh nghe vậy ngẩn ra một lát, nhận thấy mấy ngày nay anh ta và Hạ Tác quả thực không gặp mặt thường xuyên, thậm chí đối với bạn cùng lớp, cùng phòng ký túc xá mà nói, tần suất gặp mặt đã thấp đến mức không thể tin nổi.
Nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy như mới gặp bạch kiểm một giây trước vậy.
"Ối chà," giáo sư An như không nhìn thấy tia điện lóe lên giữa hai người, vỗ tay: "Xem ra không cần tôi giới thiệu hai cậu làm quen nữa rồi."
Khóe miệng Nhược Cửu Châu giật giật, thu lại tư thế có phần cảnh giác, liếc xéo giáo sư An.
"Tôi đã nói với thầy về tên bạch kiểm này rồi mà."
"Đúng vậy," giáo sư An gật đầu, "Ngày nào cũng bạch kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019188/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.