Ba mươi phút sau, Nhược Cửu Châu một tay lau mồ hôi bằng chiếc áo sơ mi vừa cởi ra, một tay liếc xéo sang Charles Hutt.
Lớp trưởng phụ trách giám sát theo lệnh cũng liếc xéo lại anh, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Nhược tiên sinh, từ vòng thứ bốn mươi hai trở đi tư thế chạy của cậu không chuẩn…”
“À cái đó…” Nhược Cửu Châu ngắt lời anh ta, “Lớp trưởng à, ngày mai đã bắt đầu kiểm tra rồi, tôi tin rằng cô Mary sẽ không để người nào đến phòng y tế đâu.”
Hutt, người trông như một tên tinh hoa giả tạo, nhấc mắt khỏi màn hình ghi chép, không chút sợ hãi đối mặt với Nhược Cửu Châu: “Nhược tiên sinh, tôi phải cảnh cáo cậu, đánh nhau trong sân, hành lang, sân tập và các khu vực không phải phòng huấn luyện là vi phạm quy định của trường.”
“Nói cứ như lần trước người động thủ đánh người là tôi ấy nhỉ, ôi chao chao, lớp trưởng trí nhớ không tốt lắm à?”
Nhược Cửu Châu cười nhẹ nói, Hutt hừ một tiếng rồi quay người bước đi.
“Mạnh miệng nhưng yếu ớt còn nói lời cay độc gì.” Nhược Cửu Châu lắc đầu, vẻ mặt như rất vui khi châm chọc người khác, nhưng rồi ánh mắt anh dừng lại ở Hạ Tác vẫn còn đứng cạnh đó.
“…Sao cậu còn ở đây?”
Hạ Tác suy nghĩ ba giây để tìm từ ngữ, rồi trực tiếp chỉ ra: “Anh đã nhìn thấy tôi từ rất sớm rồi.” Nên khả năng bây giờ mới phát hiện anh ở một bên là không có.
“Chúng ta đang nói không phải cùng một chuyện đúng không? Với lại tôi thấy cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.