"Xoẹt——"
Cánh cửa đột ngột mở tung, làm những người trong lớp giật mình.
Vịn khung cửa thở hổn hển hai hơi, Hạ Tác ngẩng đầu lên, thấy từng gương mặt học sinh ngồi sau bàn học đang đánh giá anh.
Anh không thể phân biệt được những ánh mắt hoặc tò mò, hoặc bất mãn, hoặc nghi hoặc ấy, tay rời khỏi khung cửa, đặt sát vào đường chỉ quần, cứ thế đứng ở cửa đón nhận ánh mắt của người khác mà không nói một lời.
Trong tình huống hiện tại, anh nên nói gì?
Tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu, không có kết quả.
Kể từ cái ngày được gọi là khởi đầu mọi thứ trôi qua, từ khi rời khỏi viện nghiên cứu đến xã hội loài người, mỗi lần Hạ Tác tìm kiếm đều nhận được kết quả thất vọng như vậy, anh nghĩ mình đã quen rồi.
Đứng trên bục giảng, người phụ nữ cao lớn mặc áo ba lỗ thể thao cũng đang nhìn anh, gương mặt gần giống người German trên trái đất xưa của cô giáo chủ nhiệm gọi màn hình ánh sáng ra, lạnh lùng nói: "Sao, học sinh chuyển lớp đến ngay cả báo cáo cũng không biết nói sao?"
Hạ Tác suy nghĩ một giây, "…Sẽ nói."
Hai, ba học sinh đồng thời bật cười khúc khích.
Không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, khóe miệng cô giáo chủ nhiệm giật giật, "Vậy thì nói đi."
Lần này Hạ Tác không chút do dự trả lời.
"Báo cáo."
Vài học sinh úp mặt xuống bàn, vai run run, rõ ràng đang cố nhịn cười rất khổ sở, cô giáo chủ nhiệm há miệng, cảm thấy bây giờ nói gì cũng là tự hành hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-nguoi-dan-duong-nhan-tao/5019182/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.