Cuối cùng cũng tốt nghiệp, Vương Thanh vui mừng kéo Phùng Kiến Vũ từ lầu một chạy lên lầu bốn, lại từ lầu bốn hấp tấp chạy về lầu một. Sau đó đứng trước cửa trường học nói: "Vũ Vũ, chúng ta rốt cuộc cũng tốt nghiệp, tớ cũng không cần nhìn gương mặt thầy giáo chủ nhiệm đó nữa rồi."
Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Vương Thanh khoe khoang. Không đành lòng đả kích Vương Thanh, nói không chừng khi lên sơ trung thầy giáo còn khó hơn nữa nha. Đến lúc đó Vương Thanh khẳng định sẽ còn nhíu gương mặt ủy khuất vừa oán hận vừa tìm mình khóc lóc kể lể.
Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ tới gương mặt ủy khuất của Vương Thanh, liền nhịn không được bật cười.
Vương Thanh nhìn trường tiểu học của mình lần cuối cùng, lúc xoay người, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa, nhìn mình mỉm cười, nụ cười thẳng tới đáy mắt, ánh mắt mang theo tình cảm ấm áp. Tim Vương Thanh đông đông đông nhảy rất nhanh.
"Sao vậy? Thanh nhi." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đứng ở đó nhìn mình ngốc lăng, không nhịn được kêu một tiếng. Vương Thanh lắc đầu một cái, đáy lòng mang một tia tiếc nuối tiến lên hai bước kéo tay Phùng Kiến Vũ đi ra ngoài cổng trường
Vương Thanh không biết từ lúc nào Phùng Kiến Vũ bắt đầu cùng người nhà kêu hắn là Thanh nhi, cũng không biết từ lúc nào nhất cử nhất động của Phùng Kiến Vũ không chỉ có ảnh hưởng tới hành động mà còn ảnh hướng tới trái tim của Vương Thanh
Nhưng mà những thứ này cũng không quan trọng, Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-truong-thanh-cua-luu-manh/72605/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.