Tôi không thể vào được từ cổng chính, chỉ có thể trèo tường vào, một đường đi gặp được không ít minh tinh. Nằm sâu trong khu biệt thự, biệt thự của Vân Kỳ là một trong những căn biệt thự đắt nhất, lộng lẫy như một lâu đài vậy.
Xung quanh biệt thự không có trận pháp nên tôi có thể trực tiếp đi vào, phát hiện Vân Kỳ đang ngồi bên giường, dịu dàng đắp chăn cho Nguyệt Hy.
“Nguyệt Hy!” Tôi vội vã vào ôm cô bé trong sự ngạc nhiên, nước mắt tôi ngay lập tức chảy ra. “Yên tâm đi, cô bé không sao đâu.” Vân Kỳ nhẹ nhàng đè bả vai tôi lại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, trong lòng sinh ra áy náy nồng đậm: “Vân Kỳ… Xin lỗi, tôi xin lỗi vì điều đó.”
Vân Kỳ mỉm cười nói: “Anh đã nói nhiều lần rồi, cho dù em đối với anh ra sao, anh sẽ không bỏ cuộc.”
Vẻ mặt tôi lộ ra sự bi thương: “Anh cũng không có tội tình gì mà.”
“Đây có thể là số phận của anh rồi.” Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Nguyệt Hy: “Cô bé rất đáng yêu, không hổ là con gái của em. Em ở lại với cô bé đi, anh đi chuẩn bị cho em thứ gì đó để ăn.”
Nhìn vào bóng lưng của anh ta, tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Nguyệt Hy ngủ rất sâu, tôi không đánh thức cô bé, xoay người nhìn Tống Anh, cô ta bị thương rất nặng, nhưng Vân Kỳ đã cho cô ta uống đan dược chữa thương, tính mạng đã được bảo vệ, phỏng chừng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079110/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.