Chương trước
Chương sau
“Anh đã rất thảm hại rồi, Tiếu Dao, đừng gây rối nữa, trả lại hạt ngọc cho anh đi, anh vẫn còn chuyện quan trọng cần phải làm.”
Thái Tiếu Dao cười lạnh, nắm lấy hạt ngọc nói: “Muốn tôi trả lại cho anh thì có thể, chỉ cần anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Mạc Thiên Phàm ngẩng đầu lên, nhìn cô ta một lúc lâu: “Tiếu Dao, em ghét anh đến như vậy sao?”
Thái Tiếu Dao cắn răng nói: “Đương nhiên! Người mê gái như anh, lại còn mặt dày quấn lấy tôi không buông, tôi chán ghét muốn chết.”
Mạc Thiên Phàm lộ ra vẻ bi thương, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Nếu đã như vậy, anh hứa với em, sau này sẽ không bao giờ quấn quýt dây dưa với em nữa.”
Thái Tiếu Dao lập tức ngây ngẩn cả người, hôm nay Mạc Thiên Phàm uống lộn thuốc rồi sao, hay là mặt trời mọc đằng tây à? Cứ đồng ý như vậy?
“Bây giờ em hãy trả lại chuỗi hạt cho anh đi.” Mạc Thiên Phàm lo lắng nói: “Anh thật sự có chuyện rất gấp, anh còn phải đi cứu người.”
Không biết vì sao, Thái Tiếu Dao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, anh ta đều quấn lấy mình lâu như vậy, thế mà lại dễ dàng buông tha như vậy sao?
Thái Tiếu Dao tức giận nói: “Anh có chuyện gì gấp gáp như vậy, sẽ không vì người phụ nữ nào chứ?”
“Con gái của chủ nhân anh là Nguyệt Hy đang gặp nguy hiểm, anh phải nhanh chóng cứu con bé.”
“Chủ nhân, chủ nhân, lúc nào cũng chỉ biết chủ nhân mà thôi!” Thái Tiếu Dao ném hạt ngọc xuống đất, sau đó xoay người đi: “Từ nay về sau, tôi không còn quan hệ gì với anh nữa.”
“Tiếu Dao!” Mạc Thiên Phàm sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng vừa đến cửa, anh ta lại dừng bước, lộ ra một nụ cười khổ, anh ta nhặt hạt ngọc lên, nói: “Xem ra cô ấy thật sự ghét tôi, tôi quấn lấy cô ấy lâu như vậy, có lẽ thật sự nên buông tay rồi.”
Nói xong, anh ta nuốt hạt ngọc xuống.
Mạc Thiên Phàm phát ra một tiếng thở dài thoải mái, sau đó bay lên, lúc rơi xuống đất đã hóa thân thành một thanh niên dáng người cao lớn.
Khuôn mặt của anh ta phát sinh biến hóa, không còn là khuôn mặt bình thường lúc trước nữa, mà đã hóa thân thành một chàng thanh niên đẹp trai, môi đỏ răng trắng, gương mặt như hoa như ngọc.
“Gâu gâu.” Đa Đa sủa về phía anh hai tiếng, Mạc Thiên Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu nó: “Đa Đa, mày nói xem, tao có nên buông tha cho cô ấy hay không?”
“Gâu gâu!”
“Cái gì? Mày nói không nên sao?” Mạc Thiên Phàm sờ cằm: “Tao cũng cảm thấy tao không nên từ bỏ cô ấy, nhưng ngộ nhỡ cô ấy ghét tao thì phải làm thế nào?”
“Gâu gâu gâu gâu.”
“Mày nói phụ nữ rất sợ bị dây dưa sao? Không được không được, trước kia tao chính là dùng chiêu này, không có tác dụng gì, ngược lại làm cho cô ấy càng hận tao hơn.” Mạc Thiên Phàm lắc đầu, sau đó thở dài: “Sau này hẵng nói đi, dù sao tuổi thọ của chúng ta cũng rất dài, sau này tao vẫn sẽ có thể khiến cho cô ấy hồi tâm chuyển ý. Đi thôi, chúng ta đi tìm Nguyệt Hy nào.”
“Gâu gâu gâu gâu gâu.”
“Cái gì? Mày nói đã muộn rồi à? Không muộn không muộn, tuyệt đối không muộn, tao có thể cảm giác được Nguyệt Hy tuyệt đối không có việc gì, chúng ta cùng đi, nếu như cô bé bị người ta bắt đi, thì chúng ta còn có thể cứu cô bé trở về không phải sao?”
Mạc Thiên Phàm ôm Đa Đa trong lòng: “Lên đường thôi.”
Tôi đến vùng ngoại ô phía Bắc, Vân Kỳ từng nói với tôi rằng anh ta có một căn biệt thự ở nơi này. Chẳng qua biệt thự này hơi lớn một chút, toàn bộ khu biệt thự đều toàn người có tiền, gia thế hiển hách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.