Chương trước
Chương sau
Tôi nhìn quanh, quả nhiên, an ninh ở đây được thắt chặt hơn nhiều so với các tầng trên. Trưởng phòng Thượng nói: “Nhưng xin cô đừng lo, trước đây có một trận pháp do đại sư Lâm vẽ ra. Người bên ngoài không vào được, bên trong đó giam giữ yêu ma quỷ quái, ma bên trong đó muốn trốn cũng không được.”
Tôi gật đầu, quả nhiên, trên mặt đất vẽ dày đặc những ký hiệu phức tạp, hai bên trái phải trên hành lang, trước mỗi cánh cửa, … đều viết chữ ký hiệu giam cầm trên đó.
“Kể từ khi thành lập đất nước đến nay, chúng tôi đã bắt được rất nhiều yêu ma, một số bọn chúng thì thoát ra khỏi địa ngục đến trần gian, một số sinh trưởng và phát triển ở thế giới phàm trần. Những hồn ma này có giá trị nghiên cứu rất lớn. Đó là cách mà chúng tôi phát minh ra vũ khí linh năng đấy.” Trưởng phòng Thượng còn giải thích thêm “Vẫn còn một số hồn ma mà chỉ bằng sức mạnh của chúng tôi thôi thì chúng tôi không thể giết được bọn chúng. Cho nên chúng tôi chỉ có thể nhốt chúng ở đây để ngăn chúng ra ngoài làm hại mọi người.”
Tôi cau mày: “Trưởng phòng Thượng, lẽ nào thứ mà các ông tìm thấy bên cạnh cột không gian phía đông bắc là một con quỷ rất lợi hại sao?”
Thượng Tử Uy ngẩng đầu lên, nói: “Đây đây.”
Trước mặt bọn họ là một cánh cửa kim loại khổng lồ, ở trong đó có thứ gì đó giống như bánh lái. Thượng Tử Uy bước lên phía trước, đặt tay ấn vào tâm bánh lái, bánh lái bỗng nhiên chuyển động, xung quanh vang lên âm thanh vận hành của các cơ quan máy móc.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra, Thượng Tử Uy xung phong bước vào trước, sau đó tôi cũng đi vào, lúc vào rồi tôi phát hiện bên trong có một cánh cửa kính rất lớn, phía sau là một căn phòng nhỏ.
Đó là căn phòng của một cô bé, khắp căn phòng đều có màu hồng, trên sàn có những con búp bê, một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang ngồi quay lưng về phía tôi, tay cầm một cây bút màu và viết nguệch ngoạc trên giấy trắng.
Tuy rằng cửa kính chắn yêu khí nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi bước chầm chậm đến cửa kính xem, cô gái nhỏ kia dường như cảm nhận được điều gì đó nên chầm chậm quay đầu lại.
Tôi lập tức há hốc mồm, cô bé kia, thực sự không có khuôn mặt.
Quỷ vô diện sao?
Quỷ vô diện là một con quỷ sống ở địa ngục, nhưng số lượng bọn chúng rất hiếm, nghe nói mỗi cá nhân chúng đều có năng lực rất mạnh, ngay cả kiếp trước tôi cũng chỉ nhìn thấy chúng có duy nhất một lần mà thôi.
Khi đó, tôi nghe nói rằng một quỷ vương ở tầng thứ bảy của địa ngục đã dẫn một đội quân đến tàn sát các yêu ma của địa ngục để tu luyện ma công khiến trăm họ lầm than.
Tôi đã nhiều lần dẫn quân đội quản ngục đến để trấn áp bọn chúng, nhưng mỗi khi tôi đến đó là y như rằng quỷ vương và đội quân của hắn đều đã biến mất tiêu.
Chiến trường sạch sẽ, chỉ còn lại vũ khí rơi đầy đất.
Lúc đó tôi cảm thấy rất quái lạ, tôi nhìn quanh tìm xem sao thì thấy có người ở khu rừng nhỏ phía trước.
Tôi cưỡi ngựa đến đó, lớn tiếng hỏi: “Người trước mặt là ai vậy?”
Đó là một con quỷ nam, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, anh ta nghe thấy tiếng gọi thì chậm rãi quay đầu lại.
Anh ta không có khuôn mặt!
Trong nháy mắt, đường đường là tướng quân Phi Viêm không sợ trời không sợ đất như tôi đây còn thấy lạnh toát người.
Tôi bị anh ta chọc tức, mở Thiên Nhãn ra, một đạo ánh sáng vàng bắn ra, sau một tiếng nổ mạnh, con quỷ vô diện đó cũng biến mất.
Nhưng tôi biết rằng tôi không giết được anh ta, anh ta đã lẩn trốn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.