Tôi cười cười, không nói gì nữa, Khương Lăng đúng là một người thiện lương đơn thuần, nhưng Phi Viêm cho tới bây giờ thì không còn lương thiện nữa rồi, nếu kiếp trước tôi tốt bụng và trong sáng như vậy, có lẽ tôi đã sớm bị những con yêu ma xảo quyệt đó cấu xé chỉ còn thừa lại mỗi cái bã trong địa ngục rồi.
Trở lại phòng ngủ, Tống Anh bí mật hỏi tôi: “Khương Lăng, chị định để yên như vậy sao?”
Tôi cười nói: “Voi không cần phải chấp nhặt với kiến, nếu như sau này họ yên phận, không chọc giận đến chị thì chị sẽ coi như không có chuyện gì, nếu như bọn họ vẫn mù quáng cố chấp thì đừng trách chị nhẫn tâm với bọn họ.”
Sau khi giả vờ nghỉ ngơi trong hai ngày, tôi tuyên bố với bên ngoài rằng bệnh của tôi đã được chữa khỏi rồi tiếp tục vẽ bùa. Trải qua việc này, thái độ của nhà họ Chu đối với tôi thoáng cái đã thay đổi.
Đám người hầu trước kia lạnh nhạt với tôi, trong thâm tâm lúc nào cũng coi thường tôi thì bây giờ lại vô cùng nhiệt tình với tôi, suốt ngày hỏi han ân cần, bất kể chuyện dù lớn hay nhỏ đều giúp tôi suy nghĩ, tìm ra cách giải quyết thỏa đáng.
Thấy vậy, tôi không khỏi cảm thán, người hiền thì bị người ta chèn ép, người tốt thì bị người ta chà đạp, đám người này đều là loại tiểu nhân chuyên bợ đít, nếu như bạn nhường nhịn bọn họ thì bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được lòng tốt của bạn, trái lại còn được nước lấn tới, lợi dụng bạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1079099/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.