Vận khí của Cao Thanh Hoàng thật sự là quá tốt, xông nhầm vào trong sơn cốc của Địa Ngục ăn mòn, lúc đầu có lẽ anh ta phải chết rồi, nhưng không nghĩ tới hôm nay gặp họa mà lại được phước, có được truyền thừa của tộc Hiên Viên.
Đơn giản nhất chính là kiểu nam chính trong loại tiểu thuyết tự sướng kia.
Tôi thấy anh ta còn cần chút thời gian để truyền thừa, vừa rồi thiên nhãn có động tĩnh, khiến cho linh lực trong cơ thể của tôi dần sinh động hẳn lên, mơ hồ có dấu hiệu đột phá lên cao.
Tôi ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận hành nội lực điều hòa khí tức, thuận theo kinh mạch mà uyển chuyển đi qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở trong đan điền.
Dần dần, tôi cảm giác được thân thể của mình bắt đầu nóng lên, nổi mẩn cả lên, ngay cả da thịt cũng trướng tới mức đau nhức không thôi.
Bên trong thân thể của tôi, giống như có một cái cánh cửa, tôi điều động lực lượng toàn thân đi tới tấn công cánh cửa kia, một lần, hai lần rồi ba lần, vô số lần tấn công tới, mà mỗi lần công kích là cánh cửa kia lại buông lỏng ra một chút.
Còn thiếu một chút nữa, vẫn thiếu một chút sức lực cuối cùng!
Trong lòng tôi có hơi lo lắng, linh khí trong cơ thể tôi bắt đầu bất ổn, thiên nhãn hình như cũng nhận ra thân thể của tôi có gì đó không đúng, trên trán tuôn ra một đạo linh khí trong veo, chảy qua kinh mạch của tôi, lao thẳng tới cánh cửa kia.
Ầm!
Cánh cửa kia bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078960/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.