“Phi Viêm sao?” Khương Kha cười cười thần bí: “Cô ta đã nhận lấy sự trừng phạt của thiên đạo, bị phạt chuyển thế đầu thai thành người phàm rồi. Chính vì vậy, tôi mới có thể cứu được người ra.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Vậy mà cô ta cũng có hôm nay. Cô ta phạm vào tội gì mà thiên đạo cưng chiều cô ta như con gái cũng phải giáng tội vậy?”
Khương Kha nhìn cặp mắt đỏ ngầu kia của anh, ý tứ thâm sâu, cười nói: “Cô ta phạm vào tội không thể tha thứ được.”
Chu Nguyên Hạo truy hỏi: “Tội gì?”
Khương Kha trầm mặc trong chốc lát: “Tôi cũng không biết cô ta phạm vào tội gì nữa, trong địa ngục cũng đang bàn tán ầm ĩ.”
Chu Nguyên Hạo càng cười,trong nụ cười mang theo vài phần tà mị: “Bất kể như thế nào, cô ta đã thành người thường, thì chính là cơ hội của chúng ta tới rồi. Tôi muốn bắt cô ta lại, tra tấn cô ta thật khổ sở, để cô ta cũng nếm thử cảm giác thống khổ trong hồ dung nham của tôi khi ấy là như thế nào.”
Đáy mắt Khương Kha lóe lên một tia sáng: “Bệ hạ, người yên tâm, tôi đã giúp người bắt cô ta lại rồi.”
Tôi mở to mắt, phát hiện mình ngồi ở trong một gian mật thất làm bằng đá vô cùng âm u, trên đỉnh đầu có một cái chậu than, ngọn lửa trong chậu nhảy lách tách, trong không khí ngập ngụa mùi hôi thối khó ngửi.
“Tôi đang ở đâu thế này?”
Tôi chỉ nhớ được trước đó tôi đã rơi xuống từ trên sân thượng, mà Khương Kha lúc đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078948/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.