Chương trước
Chương sau
Chu Nguyên Hạo kéo tôi, đi ra ngoài sân thượng ở trên đỉnh tháp cao: “Thế nhưng anh vẫn nhớ rõ, đứng từ nơi này có thể nhìn ngắm phong cảnh đẹp nhất của địa ngục tầng thứ năm.”
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, phía chân trời xa xa, có một vệt màu máu, tựa như ánh chiều tà.
Màn đêm sắp buông xuống, ánh chiều tà kia chợt hiện lên một tầng đen, giống như có người cầm bút màu vẽ lên không trung, màu đen dần dần xâm nhiễm toàn bộ bầu trời, trong màn đen kia, có một điểm lấp lóe ánh sao.
“Trong địa ngục tại sao lại có sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đây không phải là ánh sáng từ ngôi sao, đó là một loại quỷ vật dạ hành, chỉ có ban đêm mới xuất hiện, nhưng thật lâu trước đây, anh vẫn xem chúng là ánh sáng duy nhất ở địa ngục, mỗi khi nhìn thấy nó, anh lập tức nhớ lại những ngày anh còn tồn tại trên nhân gian, mặc dù đã cuộc sống rất vất vả gian nan, nhưng lại có được tình thân.” Anh càng ôm tôi chặt hơn, tôi có thể cảm giác được, anh lúc này, giống như một người bình thường, hơn là một quỷ hồn.
Bỗng nhiên, Chu Nguyên Hạo biến sắc, ôm eo của tôi, lui vào gian phòng phía bên kia, nhưng đã chậm rồi, vô số sương mù ùa đến, những ánh sáng lấp lóe trên bầu trời đột nhiên kết thành từng nhóm bay đến đỉnh tháp cao, chờ nó lại gần, tôi mới nhìn thấy rõ, nó là côn trùng, mỗi con đều lớn tương đương cỡ chiếc cối xay, bọn chúng như đom đóm, sau thân nhấp nháy ánh sáng trắng.
Khi những quỷ vật dạ hành bay vào trong tháp cao, tôi vung hai tay lên, lửa địa ngục bay ra ngoài, rơi vào người những con côn trùng kia.
Trong nháy mắt, khắp nơi ở đỉnh tháp cao đều là lửa, Chu Nguyên Hạo quất một roi, lập tức chém đôi mấy quỷ trùng, anh hét lớn với tôi: “Khương Lăng, đến bên anh này.”
Tôi đang muốn chạy qua, phía sau đột nhiên xuất hiên một bóng quỷ, trong lòng tôi hoảng sợ, chợt quay người, bóng quỷ kia nhào lên trước mặt tôi, rồi sau đó tôi cảm nhận được bản thân bị một sức mạnh to lớn kéo đi, bay đến phía sân thượng.
”Khương Lăng!” Chu Nguyên Hạo hét lớn, quỷ khí trên người cuồn cuộn, ép mười mấy con quỷ trùng quanh thân tan nát, anh lao về phía tôi.
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện ở phía sau anh, tôi hoảng sợ kêu lên: “Kha, đừng qua đây, em chạy mau đi!”
Đôi mắt kia của Khương Kha vẫn y nguyên như vậy, đẹp đẽ như một ngôi sao nhỏ, thế nhưng mặt thằng bé lúc này lại không có biểu cảm gì cả, chỉ duy một ánh mắt lạnh lùng.
Đây không phải là Khương Kha mà tôi từng biết.
Ngay lúc Chu Nguyên Hạo lao về phía tôi trong nháy mắt, Khương Kha vậy mà lại giơ cây đao trong tay lên, đâm vào phần gáy của anh.
“Không!” Tôi sợ hãi kêu to, cả người lại bị kéo ra khỏi sân thượng, rơi xuống phía dưới tháp cao.
Mà Chu Nguyên Hạo đang quỳ một chân trên đất, quay đầu lại không dám tin nhìn về phía sau lưng Khương Kha.
Khương Kha bắt cánh tay anh lại, cúi người xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt anh: “Bệ hạ, từ lúc rời khỏi địa ngục, tôi đã định sẵn được rằng sẽ có ngày này rồi, khi còn ở kiếp trước, ngài từng tán thưởng tôi vì biết tính toán chu toàn, ngài thấy lần này tính toán của tôi như thế nào?”
Chu Nguyên Hạo phẫn nộ nhìn cậu ấy, giật phắt cổ áo của cậu ấy, nói: “Không được… Tổn thương đến Khương Lăng…”
“Yên tâm, tôi sẽ không để cho chị ấy chết đâu.” Khương Kha sát lại gần bên tai của anh, thấp giọng nói: “Tôi còn muốn đem chị ấy giao cho ngài xử trí, để ngài phải vì chị ấy mà đau thấu tâm can.”
Nói xong, Khương Kha lấy ra một hạt châu, nhét vào vết thương ở gáy của Chu Nguyên Hạo phần, hạt châu kia giống như phát sáng lên, trong nháy mắt đã chui sâu vào thân thể của anh.
Chu Nguyên Hạo gục xuống đầy đau khổ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng, hai mắt anh biến thành màu đỏ máu kinh khủng, quỷ khí trên người đột nhiên tăng mạnh, tràn ngập tản ra, đè ép toàn bộ lũ quỷ đang bay lượn vây quanh tháp cao đỉnh bay lượn quỷ trùng thành mảnh vỡ.
Trên mặt Khương Kha lộ ra vẻ hưng phấn, mỉm cười nói: “Quỷ đế Thừa Hạo bệ hạ, hoan nghênh ngài đã trở về.”
Chu Nguyên Hạo chậm rãi đứng lên, bóng tối tràn ngập phảng phất phía sau anh.
Anh nhìn Khương Kha một chút, đầu óc giống như là có chút không tỉnh táo lắm: “Phong Sơ sao?”
“Là tôi đây, bệ hạ, người cảm giác như thế nào rồi ạ?” Khương Kha vội hỏi.
Chu Nguyên Hạo day day huyệt thái dương, sau đó nhìn khắp bốn phía: “Nơi này… Là cái động lúc tôi còn làm quỷ tướng sao? Tại sao tôi lại ở chỗ này?”
Khương Kha kích động hỏi: “Bệ hạ, người có nhớ được thứ gì không?”
Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một lát: “Tôi nhớ rằng mình bị Phi Viêm ném xuống hố núi lửa. Hẳn là tôi còn đang chịu hình phạt cơ mà, tại sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Bệ hạ, là tôi cứu được người.” Khương Kha nói: “Địa ngục xảy ra biến cố, không gian cân bằng bị phá vỡ, địa ngục cùng với nhân gian bắt đầu chồng lên nhau. Nơi đây là một điểm tương giao giữa địa ngục với phàm thế, tôi đã cứu ngài và đưa ngài đến nơi này.”
Đầu của Chu Nguyên Hạo dường như rất đau, anh nhíu nhíu mày, nói: “Cậu không có khả năng thắng được Phi Viêm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.