Tôi nóng nảy, cả giận nói: “Đồ của Hoa Quốc chúng ta, sao có thể rơi vào trong tay bọn họ được cơ chứ.
Không được, chúng ta phải đi tìm quỷ quan tài về.”
Chu Nguyên Hạo chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Được, chúng ta lập tức lên đường đi Nhật.”
Tôi kinh ngạc một chút, còn tưởng rằng anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Tôi cũng là người Hoa Quốc, đương nhiên sẽ không muốn bảo vật của người nước mình rơi vào trong tay của Âm Dương Liêu, huống chi chúng ta còn có thù oán với bọn họ nữa chứ.”
Trong mắt anh có ánh sáng lưu động, anh cắn môi, nụ cười mang vẻ quỷ quyệt: “Đã đến lúc nên kết thúc với bọn họ rồi.”
Khương Kha vừa nghe, ngồi không yên, kéo tay tôi nói: “Chị, hai người phải đi tới Nhật Quốc sao? Mang em đi theo với.”
“Không được.” Tôi vội vàng nói: “Bọn chị không phải đi du lịch, đó là địa bàn của Âm Dương Liêu, quá nguy hiểm.”
Khương Kha lấy ra lá bùa cậu ấy vẽ ra, nói: “Chị, không phải chị nói em là thiên tài sao? Chị thấy đó, em đã có thể vẽ bùa trấn tà rồi, mang em theo đi, hai người cũng có thêm người giúp sức mà.”
Tôi nhìn Khương Kha vừa mới đột phá nhất phẩm, đang định kiên quyết cự tuyệt, lại nghe Chu Nguyên Hạo nói: “Mang cậu ta đi đi.”
Tôi khiếp sợ nhìn anh, anh hờ hững nói: “Miễn cho cậu ta làm chuyện xấu ở sau lưng chúng ta.”
Khương Kha vừa nghe, lập tức nghiêm nghị nói: “Không sai, nếu hai người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078925/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.