Tôi lập tức khiếp sợ nhìn thấy Khương Kha nằm bên cạnh, sợ tới mức vội kéo chăn che kín cơ thể lại, làm ơn, tôi có thói quen ngủ khỏa thân, đừng có mà tuỳ tiện chạy tới đây nhé nhóc con.
“Kha, em sao vậy?” Tôi hơi tức giận hỏi.
Khương Kha tủi thân nhìn tôi: “Chị, em hơi sợ.”
“Em sợ cái gì?”
“Chỉ cần em nằm xuống là sẽ gặp ác mộng, trong mộng chị vì cứu em mà bị, bị anh Doãn giết chết.” Đôi mắt cậu ấy đỏ bừng, lắp bắp nói.
Tôi bất đắc sĩ thở dài, thằng bé vẫn luôn là đứa trẻ con còn chưa đến mười chín tuổi.
Tôi nhẹ nhàng sờ đầu nó, nói: “Kha, cho dù như vậy thì sau này cũng không nên tùy tiện vào phòng chị, em biết chưa?”
Khương Kha gật đầu, nói: “Em biết rồi.”
Tôi lại nói: “Thế này đi, bên kia chị vẫn còn thừa đệm, em mang đến đây, đặt xuống đất rồi ngủ đi.”
Trên mặt Khương Kha lộ ra vẻ vui mừng: “Vâng, em đi ngay đây ạ.”
Cậu ấy vừa mới nhảy xuống giường thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện, giữ chặt tay cậu ấy, nghiêm mặt nói: “Nam nữ nên giữ khoảng cách, sao hai người có thể ngủ cùng nhau được?”
Khóe miệng tôi khẽ run một cái: “Thằng bé là em trai em cơ mà.”
“Cho dù là em trai ruột nhưng dù sao cậu ấy cũng đã trưởng thành rồi, hai người ngủ chung phòng không sợ hàng xóm láng giềng đồn thổi à?” Chu Nguyên Hạo phụng phịu nói.
Anh nói rất có lý, làm tôi không biết nói lại thế nào.
“Vừa lúc, dù sao anh cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078892/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.