Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Sửa bình nóng lạnh.”
“Anh biết sửa bình nóng lạnh nữa sao?” Tôi kinh ngạc nói một lần nữa.
“Không biết, nhưng có thể học.” Trên mặt Chu Nguyên Hạo có vết dầu đen: “Cũng khá đơn giản.”
Anh nhìn chúng tôi một cái, nhíu mày: “Trên người hai người sao lại có nhiều máu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi lúng túng cười hai tiếng: “Xảy ra chút chuyện nhỏ thôi, không sao cả.”
Chu Nguyên Hạo dừng một chút, không nói đến nữa: “Đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm, anh sửa xong sẽ qua đó.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Thức ăn cũng là do anh làm à?”
“Sửa bình nóng lạnh cũng đơn giản hơn nấu cơm.” Anh nói.
Tôi nhất thời im lặng, bụng đói sôi òng ọc, cũng không tính toán gì nữa, thay một bộ quần áo rồi đi ra. Bình nóng lạnh đã được sửa xong, tôi lại đi tắm qua loa, sau đó ngồi bên cạnh bàn, nếm thử một miếng thức ăn do Chu Nguyên Hạo làm, hương vị thế mà ngon vô cùng, ăn đến nỗi bụng tôi tròn xoe.
Ăn cơm xong, tôi trở về phòng nghỉ ngơi. Khương Kha cũng muốn về phòng, Chu Nguyên Hạo đứng trước cửa phòng cậu ấy, lạnh lùng nhìn cậu.
“Bệ hạ, ngài có lời gì, không thể nói ở nơi khác sao? Không sợ chị tôi nghe thấy à?” Khương Kha cong môi.
Chu Nguyên Hạo túm lấy cổ áo cậu ấy, kéo cậu ấy vào phòng, đóng cửa lại, vẽ một phù chú ở trên cánh cửa, có thể cách âm hoàn toàn.
“Rốt cuộc cậu đang làm gì? Hộ pháp của tổ chức Ẩn Sát đó, là do cậu cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078891/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.