“Đức Tâm đại sư!” Mọi người hoảng sợ đến tột độ, mấy tên đệ tử của Ngũ Đài Sơn thấy vậy thì biến sắc, sau đó tất cả đều nhào đến, phập một tiếng, quỳ rạp xuống trước ngai vàng màu đen.
“Trương Xương Thành!” Cao Thanh Long cảm thấy phẫn nộ mà quát: “Tia sáng vừa rồi rõ ràng là được bắn ra từ phái Mao Sơn các người, bây giờ Đức Tâm đại sư đã bị giết chết, kiếm Côn Đô mất tích, Mao Sơn các người là đáng tình nghi nhất. có hiềm nghi lớn nhất. Ông còn gì để nói?”
Trương Xương Thành tức giận nói: “Địt, Mao Sơn chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất nhân tính như vậy.”
Vừa nói xong, ông ta xoay người, nhìn hai mươi tên đệ tử ở đằng sau lưng, rồi giận dữ hỏi: “Vừa rồi là ai làm?”
Mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng bày ra vẻ mặt chả biết gì, cũng không có một ai phát hiện ra được rốt cuộc tia sáng kia là do ai bắn ra.
Khi nãy sự chú ý của mọi người lực đều bị Đức Tâm đại sư thu hút, năng lực của người này lại lớn mạnh ngoài dự liệu, dĩ nhiên không ai phát hiện ra cả.
Điều này còn phải nói sao, người có thể giết được Đức Tâm đại sư, có thể là người bình thường sao?
Vẻ mặt của Trương Xương Thành như có hơi không kìm nén được cơn giận, ông ta vừa định nói gì đó, thì Cao Thanh Long ở bên kia không thèm nghe cũng không chịu buông tha, lớn tiếng nói: “Trương Xương Thành, nếu ông không giao hung thủ ra đây, Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078834/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.