Trương Xương Thành hừ lạnh một tiếng: “Thì sao? Vừa rồi trong chiến, Mao Sơn chúng tôi xuất lực nhiều nhất, thực lực cũng cực mạnh, bảo vật Côn Ngô kiếm này vốn nên thuộc về chúng tôi.”
“Nói bậy!” Đối diện có một người cao lớn lại cơ bắp đầy người cao giọng nói, “Phái Lao Sơn chúng tôi cũng hết toàn lực, vừa rồi giết quái vật, cũng có một phần công lao của chúng tôi, đệ tử Lao Sơn chúng tôi đã chết nhiều như vậy, đương nhiên kiếm này là thuộc về chúng tôi.”
“Chư vị, đừng bàn cãi nữa.” Một giọng nói già nua trầm thấp truyền tới, tôi vừa thấy, hóa ra người tới là một hòa thượng đầu trọc, trong tay ông ta cầm một cây Đạo Mang Côn, trên người mặc một bộ tăng bào, mặc dù lớn tuổi nhưng da dẻ vẫn hồng hào, chòm râu vừa dài đến ngực, nhưng trông rất bẩn thỉu, thoạt nhìn có vẻ rất ghê tởm.
Vị hòa thượng này vừa xuất hiện, chưởng môn mấy đại môn phái và gia chủ của mấy đại gia tộc đều cúi đầu, lại thi lễ, nói: “Đức Tâm đại sư.”
Tôi đã từng nghe nói, vị này Đức Tâm đại sư này là trụ trì đại sư của Ngũ Thái sơn, đức cao vọng trọng ở giới tu đạo Hoa Quốc.
Đức Tâm đại sư hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Các vị, đừng vì một thanh bảo kiếm mà mất hòa khí.”
“Đức Tâm đại sư, ngài là là người đức cao vọng trọng của giới tu đạo Hoa Quốc, chuyện này, mong ngài đến phân xử.” Một người đàn ông trung niên của phái Lao Sơn đi ra, trên mặt người đàn ông kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078833/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.