Chu Nguyên Chính cười lạnh, lấy ra một hạt giống, thừa dịp đầu lưỡi kia lao ra thì dùng ngõn trỏ và ngón cái bắn ra, hạt giống bắn vào trong lưỡi, cùng lúc đó, anh ta bỗng cúi người xuống, đầu lưỡi xẹt qua trên đỉnh đầu anh ta rồi lại quay trở về trong miệng của “Tham”.
Khóe miệng Chu Nguyên Chính hiện lên nụ cười đắc ý, lùi về phía sau mấy bước thì liền thấy “Tham”
dừng lại mấy giây, rồi bỗng nhiên lăn lộn không ngừng, đâm vào cửa đá đã mở ra một nửa rồi lăn ra ngoài.
Nó không có tay chân nên chỉ có thể lăn, nhưng thân hình của nó quá lớn, khi nó lăn mà bị nó đè lên thì chắc chắn anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì.
Chu Văn Mộc và Chu Nguyên Chính tự nhiên ung dung tránh né: “Tham phát ra một tiếng gầm lên giận dữ, tiếng gầm có hơi giống như của con hổ, nó phun lưỡi ra, lao về phía hai người với tốc độ cực nhanh.
Trên đầu lưỡi kia lại mọc ra đầy cây cỏ dại, sức tăng trưởng của cỏ dại kia mạnh vô cùng, bây giờ mới chỉ trong thoáng chốc mà đã mọc ra rậm rạp, chằng chịt, bao phủ kín lấy cái lưỡi của nó, giống như là được bọc trong một cái chăn rất dày vậy.
Chu Nguyên Chính xoay người đá một phát vào cái lưỡi kia, cái lưỡi bị anh ta đá rơi ra một mảng lớn, rơi xuống đất, không lâu sau thì bị cỏ dại hấp thu hoàn toàn, hóa thành một vũng máu.
Tôi không nhịn được thầm than một tiếng trong đáy lòng: “Lợi hại.”
Chu Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078825/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.