Chu Nguyên Chính nói: “Tốt lắm, chờ lát nữa rồi lại vui mừng sau, trước tiên chúng ta mở cửa ra đã rồi nói sau.”
“Đúng đúng đúng.”
Hà Kính Tùng đập tay nói: “Trước tiên phải mở cửa đã, mở ra rồi thì mới gọi là thắng lợi.”
Nói xong, anh ta vẫy vẫy tay với em gái mình, nói: “Tiểu Quyên, lại đây.”
Cô gái khéo léo đi tới, Hà Kính Tùng nắm lấy hai vai của cô ta, ánh mắt nóng bỏng nói với cô ta:”Tiểu Quyên, em gái bảo bối của anh, bây giờ thì phải dựa vào em rồi, chỉ có em mới có thể mở cánh cửa này ra được.”
Tiểu Quyên gật đầu một cái, nói: “Anh, anh cứ nói đi, em phải làm gì?”
“Đến đây, em mau đến đây.”
Hà Kính Tùng dắt tay cô ta đi đến trước cửa đá: “Em nhìn đi, chữ viết ở chỗ này…”
Tiểu Quyên đưa đầu lại gần để nhìn kỹ, bỗng nhiên Hà Kính Tùng rút một cây dao ngắn từ sau lưng ra, chợt rạch một cái lên cổ của Tiểu Quyên, Tiểu Quyên còn chưa phản ứng kịp thì máu tươi đã bắn từ cổ họng của cô ta.”
Cha con nhà họ Chu đều sợ ngây người, dường như không dám tin đây là Hà Kính Tùng dọc đường đi luôn thương yêu em gái hết mực, vậy mà lại tàn ác như thế.
Mặt Hà Kính Tùng đầy máu, cúi đầu nhìn em gái đang ngã gục ở trước cửa đá, cười ha ha, nói: “Tiểu Quyên, đừng trách anh, dựa vào những gì lão tổ tiên ghi lại thì nếu muốn mở cánh cửa đá này ra sẽ phải dâng máu của xử nữ lên, dùng máu tưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078824/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.