Gương mặt của Văn Diên Ương càng khó coi hơn, thản nhiên nói: “Ông cụ Chu đã từng bàn với ông nội tôi về chuyện cưới xin của chúng tôi.”
“Vậy Nguyên Hạo đã bàn với cô chưa?” Tôi hỏi.
Văn Diên Ương lạnh nhạt nhìn tôi không nói gì, tôi nói: “Vậy thì đúng rồi còn gì, đã đọc qua luật hôn nhân chưa? Điều một: Hôn nhân tự do. Thức tỉnh đi, Đại Thanh đã tàn vong rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt.”
Văn Diên Ương cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, cười lạnh một tiếng: “Vậy thì chúng ta cứ đi mà xem.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Chạy có được không?”
Diệp Vũ Lăng lại bị tôi chọc cười, vỗ vào vai tôi: “Khương Lăng à, không ngờ rằng cậu lại có tế bào hài hước như vậy đấy.”
Văn Diên Ương hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Đột nhiên, tôi giống như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại: “Có người!”
Diệp Vũ Lăng kinh ngạc, sợi tơ nhỏ màu đỏ bắt đầu quấn lên cổ tay.
Trong giây lát, trên vách tường đối diện mọc ra vài rễ cây, đâm về phía mấy người chúng tôi.
Diệp Vũ Lăng vừa giơ tay, sợi ra màu đỏ bay ra, vắt đứt một đoạn rễ cây, tôi bước về sau mấy bước, cũng rút đao ngắn ra, cổ tay tung lên, không ngừng chém rễ cây.
Dần dần, tôi bị rễ cây ép đến góc tường.
Đúng lúc tôi lại chém đứt một rễ cây nữa, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có đồ vật gì đó, tiếp theo, hai cánh tay thò ra từ bức tường đằng sau, ôm mạnh lấy eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078629/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.