Nhưng những khuôn mặt đáng sợ đó cứ rung lên trước mắt tôi, tôi cảm thấy trong giấc mơ này, nỗi sợ hãi của tôi được đã được phóng đại lên rất nhiều, càng xem tôi càng sợ hãi, sợ hãi đến mức cả người run cầm cập.
“Không!” Tôi ôm chặt đầu mình rồi hét lớn: “Tôi không làm được!”
Nói xong, tôi xoay người, mở cửa sổ và từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong giấc mơ, sự nhạy bén của cơ thể tôi giảm đi rất nhiều, khi ngã xuống, mắt cá chân của tôi bị gãy, đau đớn dữ dội khiến tôi suýt nữa thì bật khóc.
Nhưng khi tôi nhìn lên, tôi bị dọa sợ đến mức không khóc nổi nữa.
Bên ngoài quán trọ Thanh Điền, khắp nơi đều có cương thi lang thang vất vưởng, trong rừng thông thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng cương thi gầm thét.
Vài cương thi gần tôi nhất quay đầu lại, chúng nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt trắng dã như bị đục thủy tinh thể, rồi chúng nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi sợ đến mức hét ầm lên, không phải cương thi đều di chuyển rất chậm chạp sao? Sao những cương thi này lại di chuyển nhanh như thế!
Một cơn gió xẹt qua đầu, Chu Nguyên Hạo từ trên cao bay xuống đứng trước mặt tôi, chặt đầu con cương thi sắp đánh tôi, sau đó quay lại hét vào mặt tôi: “Tiểu Lăng, em phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình, nếu không thì chúng ta không thể thoát ra được và sẽ bị mắc kẹt trong giấc mơ này mãi mãi! “
Tôi ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng lùi về phía sau, co rụt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078615/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.