Tô Phóng nhìn chằm chằm vào Giới Đắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ trước đến nay tôi chưa hề
trung thành gì với ông thì phản bội ở đầu ra.” Giới Đắc khẽ nhăn lông mày không còn lại mấy cọng lông của mình, cười nói: “Thế sao, xem ta cậu không muốn gặp lại anh trai của mình nữa rồi!”
Vành mắt của Tổ Phóng lập tức đỏ lên, trừng Giới Đắc như muốn rách cả mí mắt, nói: “Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc đến3sao. Nếu không phải ông cố ý cho người đóng giả người của chùa Bồ Đề đến đưa thư cho tôi, lừa tôi nói anh trai bị bệnh nặng thì làm sao tôi có thể mắc lừa ông được. Giới Đắc à, ông thật sự uổng làm một người xuất gia.”
Lúc Tô Phóng nhận được tin anh trai bị bệnh nặng, ngay lập tức việc đầu tiên anh ta làm là đã gọi điện tìm Bạch Hi Cảnh đối chứng. Bạch Hi cảnh căn bản không quen không0thân với Minh Nhiên, hơn nữa trong lúc anh đi trị thương, Minh Nhiên vẫn còn nhảy nhót tưng bừng giống hệt như con khỉ, dù thế nào thì cũng không thể mới vài tháng trôi qua đã bệnh nặng được. Lại nói, thần y trong chùa Bồ Đề còn nhiều hơn cả ở bên ngoài. Vậy là, Bạch Hi Cảnh theo bản năng mà phủ nhận khả năng Minh Nhiên bị bệnh nặng.
Lúc đó Tô Phóng đã nôn nóng đến mức mất đi lý trí, muốn đến5chùa Bồ Đề thăm Minh Nhiên. Nhưng theo quy định của chùa Bồ Đề, Bạch Hi Cảnh không thể nói cho người thân của những người đang tu hành trong chùa Bồ Đề bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/414031/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.