Chương trước
Chương sau
Tiểu Tịnh Trần vừa tiếp nhận quyền điều khiển máy bay, liền có một chiếc máy bay khu trục xông tới trước mặt. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng kéo mạnh cần lái, cả chiếc Chim ưng 77 liền ngửa về sau, trực tiếp xông thẳng lên trên tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt đất, hung hiểm tránh thoát khỏi chiếc máy bay khu trục kia.
Chiếc Chim ưng 77 xông lên trên cao, rồi vòng một vòng ba trăm sáu mươi độ thật lớn bay vòng về, thoát khỏi công kích của hai chiếc máy bay khu trục khác. Nhưng mà hai chiếc máy bay kia lượn một vòng lại tiếp tục đuổi theo không tha. Chim ưng 77 sau khi xông lên đến điểm cao nhất, liền tự bổ nhào xuống, đón lấy sự công kích của hai chiếc máy bay khu trục đang xông lên từ phía dưới. Súng máy của chiếc máy bay khu trục “pằng pằng pằng” bắn tới không ngừng đều bị chiếc Chim ưng 77 dùng những động tác có độ khó cao tránh được. May là như vậy, chiếc Chim ưng 77 kia ở vị trí phóng xuống với phương hướng thẳng tắp từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, vừa vặn bị kẹp ở giữa bốn chiếc máy bay khu trục xông tới ở chính diện và truy kích từ sau lưng, khiến cho những chiếc máy bay khu trục trước sau căn bản không nhìn thấy người của mình ở phía bên kia ngăn cách bởi chiếc Chim ưng 77.
Trong nháy mắt khi sắp đâm vào hai chiếc máy bay khu trục ở phía chính diện thì chiếc Chim ưng 77 đột nhiên ngửa ra sau, thân máy bay lượn một vòng tròn lớn ba trăm sáu mươi độ, như một cây thương có dây tua đỏ chuyển động, xông thẳng lên trời cao. Bốn chiếc máy bay khu trục lập tức tuột mất mục tiêu ở giữa, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn, nhưng lại phát hiện ra mục tiêu mình sắp đụng phải đã biến thành người của mình, không kịp tránh, bốn chiếc máy bay khu trục trực tiếp đâm sầm vào nhau.
“Ầm” một tiếng, pháo hoa lớn hơn cả lúc trước chiếu rọi cả bầu trời đêm, bốn chiếc dù bung nở như hoa giữa không trung.
Cuộc đọ sức trên không này tuy là rất đặc sắc, nhưng chỉ khổ cho những hành khách trong chiếc Chim ưng 77. Máy bay khu trục là máy bay một người lái, bên trong chỉ có một mình người điều khiển, nhưng Chim ưng 77 là máy bay trinh sát, những hành khách bên trong mặc dù đều đã thắt dây an toàn, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi cảm giác chòng chành nghiêng ngả còn khổ hơn cả huấn luyện phi hành gia kia. Sắc mặt của Hải Dương xanh lét ngay tại chỗ: “Buồn nôn quá!!”
Khi bọn họ tiếp nhận huấn luyện thể năng mô phỏng vũ trụ mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lại bị chiếc Chim ưng 77 này chỉnh cho lộn nhào cả dạ dày...
Thật đúng là bi kịch mà!
Đáng tiếc, còn không đợi bọn họ oán thán chính mình không cẩn thận đã lên phải máy bay của giặc thì bốn chiếc máy bay khu trục khác lại tới vây đánh. Đẳng Thập theo bản năng quay đầu nhìn người điều khiển một cái, liền thấy đôi mắt to trong vắt sáng rõ của cô bé lúc này đang cháy lên hai ngọn lửa hừng hực màu vàng kim, đó không phải là tức giận, mà đó là hưng phấn... Hưng phấn cái em gái cô ấy.
Đã biết được đồng chí điều khiển là người bạo lực hiếu thắng như thế nào, Đẳng Thập lập tức bám chặt lấy chiếc ghế dưới mông mình: “Chú ý, đợt tập kích thứ hai của kẻ địch tới rồi.”
Đại Sơn và Tiểu Sơn trong nháy mắt ngã ngửa ra sau, đường cong của cả phần lưng đều dính chặt lên lưng ghế, trọng lực toàn thân đều đặt ở phần mông, bất luận có nghiêng ngả xóc nảy như thế nào thì tuyệt đối cũng không thể để cơ thể mình bay lên không trung được. Năm người còn lại cũng học theo như vậy, quả thực là còn căng thẳng hơn cả đại lễ duyệt binh mừng Quốc Khánh.
Chim ưng 77 giống như một con chim ruồi linh hoạt xuyên qua vòng vây của đám chim sẻ vụng về, vừa tránh né những viên đạn đâu đâu cũng có, vừa dẫn dắt đám chim sẻ bay lên trời cao một cách hoàn hảo. Khi tốc độ của nó đạt đến mức cực hạn, chỉ còn lại một chuỗi những chiếc bóng, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nếu đám chim sẻ vụng về không đuổi kịp được nó, nó lại thả chậm tốc độ, cố ý dẫn dụ đám chim sẻ đuổi theo, sau đó tiếp tục đùa giỡn với chúng.
Bất tri bất giác, con chim ruồi đã dẫn dắt đám chim sẻ bay xa khỏi bến tàu, tiến vào vùng không phận trên biển. Mặt biển dưới sắc trời đêm rất tĩnh lặng, thế nhưng ai mà chẳng biết, biển cả vào ban đêm nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày, dưới những con sóng im lìm ẩn giấu vô số tay săn mồi khát máu.
Tốc độ của Chim ưng 77 lại một lần nữa chậm lại, bốn con chim sẻ theo sát phía sau, đạn bắn tới tấp như mưa. Chim ưng 77 lộn ngược vài cái, không chút thương tích xuyên qua màn mưa bom bão đạn lao thẳng xuống phía dưới. Bốn chiếc máy bay khu trục lập tức bám sát theo sau, lần này, Chim ưng 77 không hề gia tăng tốc độ đến cực hạn, mà chỉ duy trì tốc độ ở mức mà đám máy bay khu trục có thể đuổi kịp.
Đám máy bay khu trục bám sát lấy Chim ưng 77 không buông, không sợ chết mà bổ nhào xuống biển. Nước biển đã dựng lên sóng lớn vì sự tiếp cận của Chim ưng 77. Nhưng chính vào khoảnh khắc lao xuống nước, chiếc Chim ưng 77 đột nhiên ngửa ra sau, lại một lần nữa dùng động tác có độ khó cao dựng thẳng chín mươi độ xông lên trời cao. Bốn chiếc máy bay khu trục ngay lập tức học theo, kéo cao đầu máy bay. Đáng tiếc, cho dù tốc độ của người điều khiển có cao hơn đi nữa thì chiếc máy bay cũng đã bởi vì quán tính mà sinh ra một đường cong lên cao với hướng thẳng phía trước, căn bản không thể nào xuất hiện góc vuông chín mươi độ được.
Thế là, bốn chiếc máy bay khu trục liên tiếp nhào xuống biển sâu, sức dãn của nước biển và lực xông của máy bay va chạm vào nhau. “Ầm” một tiếng nổ tung mà ra tia lửa, mặt biển cũng tóe ra những tia lửa chói lòa.
Lưu Vân nhanh mắt nhìn thấy trên mặt biển nhô lên bốn cái đầu người, anh ta lập tức móc súng lục ra, mở cửa máy bay nhắm chuẩn vào đám người trên mặt biển. Đáng tiếc, khi ngón tay anh ta móc vào cò súng, chiếc máy bay đột nhiên lật nghiêng, suýt chút nữa khiến anh ta ngã ra ngoài, đương nhiên phát súng kia cũng bắn trượt.
“Không cho phép giết người!” Chim ưng 77 lượn một đường cung đẹp đẽ rồi bay về phía bến tàu Thâm Song.
Sắc mặt Lưu Vân lập tức trầm xuống: “Cô đã làm rõ thân phận của mình chưa thế, rốt cuộc cô là người bên nào?”
Tiểu Tịnh Trần căn bản đến nhìn cũng không thèm liếc anh ta một cái: “Không cho phép giết người!”
“Cô...” Lưu Vân đột nhiên chuyển hướng họng súng, chỉ vào Tiểu Tịnh Trần: “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Chiếc máy bay khu trục mà Hải Dương đánh rơi là trực tiếp khiến máy bay bị hủy người cũng chết, còn tám chiếc máy bay mà cô đánh rơi thì toàn bộ người điều khiển bên trong đều chạy thoát thành công. Hiện tại tôi còn hoài nghi cô có phải là gian tế nằm vùng mà kẻ địch phái tới hay không đấy.”
Hải Dương lập tức xâm nhập vào hệ thống điều khiển của đối phương, chức năng bắn ghế ngồi ra ngoài cũng mất tác dụng, người điều khiển kia căn bản không có cơ hội nhảy dù thì đã đụng phải máy bay rồi. Còn Tiểu Tịnh Trần dựa vào kỹ thuật điều khiển dũng mãnh dẫn dụ bọn họ tự đánh rơi máy bay của mình. Người bình thường đều biết khi máy bay rơi xuống thì phải nhảy dù, do vậy hai cách làm này căn bản không có khả năng so sánh với nhau.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thèm để ý đến sự lên án của đối phương, gian tế nằm vùng gì đó thì có liên quan quái gì đến cô bé chứ?
Cô bé quay đầu, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Lưu Vân: “Đừng có dùng súng chĩa vào tôi.”
Lưu Vân hừ nhẹ một tiếng: “Cô không giải thích rõ thì đừng hòng...”
Không đợi nói hết lời hung ác, anh ta đã cảm thấy mắt hoa lên, một bàn tay trắng ngần với tốc độ rất nhanh xẹt qua bốn phía quanh khẩu súng của hắn như hồ điệp xuyên hoa. “Keng keng” trong máy bay vang lên những tiếng kim loại va vào nhau thanh thúy, linh kiện của khẩu súng rơi xuống đất, trong tay Lưu Vân chỉ còn lại một cái báng súng đã biến hình.
Ngoại trừ Đẳng Thập và anh em Đại Sơn Tiểu Sơn thì những người khác đều kinh ngạc trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn hài cốt của khẩu súng lục rơi đầy đất và vẻ mặt như bị sét đánh của Lưu Vân. Chính vào lúc Lưu Vân thất thần, Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang cầm súng của anh ta, dùng sức bẻ, “răng rắc” lần này thì đúng thật là tiếng gãy xương rồi.
“Tôi đã nói là đừng có chĩa súng vào tôi.” Trong giọng nói mềm mại ngọt ngào lộ ra sự tức giận lạnh lẽo.
Lưu Vân đau đớn kêu lên một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh trên trán trong nháy mắt liền thấm đẫm một tầng. Anh ta nâng cổ tay đã biến dạng của mình, vừa giận vừa sợ mà snhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lại trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong đôi mắt to đen nhánh kia rõ ràng là sạch sẽ tới mức không có gì cả, nhưng không hiểu sao lại khiến Lưu Vân cảm thấy khiếp sợ.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần di chuyển về phía cổ tay còn lại của anh ta. Lưu Vân theo bản năng lùi ra sau, ngồi bên cạnh Đại Sơn, kinh hãi nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế điều khiển. Tiểu Tịnh Trần mím môi, tính toán khoảng cách gần xa, quyết định vẫn là chịu khổ một chút, đứng dậy thôi...
“Tịnh Trần, trời sắp sáng rồi, đừng lãng phí thời gian vì những việc không quan trọng nữa, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì bảy mươi triệu kia của cô...”
Lời nói của Đẳng Thập vừa dứt, Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức ngồi trở lại ghế điều khiển, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Chim ưng 77 đột nhiên tăng tốc, “viu” mốt cái liền chui vào trong tầng mây, không để lại chút dấu vết nào.
Vì bảy mươi ba triệu chín trăm nghìn tiền thù lao, tạm thời đành bỏ qua cho cổ tay của tên khốn kiếp đã dám chĩa súng vào mình vậy!
Đứa trẻ phải nuôi gia đình bày tỏ mình rất thương tâm!
Bến tàu Thâm Song rất yên tĩnh, nhưng người tuần tra thì không chỉ là nhiều gấp đôi so với ngày thường đâu. Đèn cao áp lớn quét qua quét lại, soi rọi cả bến tàu Thâm Song sáng như ban ngày. Dưới tình huống như vậy mà muốn ẩn núp lẻn vào bến tàu thì quả thực là khó như lên trời.
Chim ưng 77 đã nhiều lần bay qua tầng trời thấp, nhưng khi vừa mới đến gần thì đã bị phát hiện, nghênh đón cơn mưa đạn từ dưới mặt đất, chỉ có thể dán sát vào những cây cầu trục hình tháp rậm rạp như rừng, một lần nữa bay lên cao, bay xuống bay lên mấy lần cuối cùng cũng vẫn thất bại.
Lần cuối cùng, Chim ưng 77 xẹt qua những chiếc cầu trục hình tháp lại một lần nữa vọt lên cao, Đẳng Thập đau đầu day huyệt thái dương. Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, trời thật sự sắp sáng rồi, xem ra chỉ có thể trở về, sau này lại tìm cơ hội mà hành động. Hắn quay đầu nhìn về phía vị trí điều khiển, lại kinh ngạc thốt lên: “Người đâu rồi?”
Đại Sơn nâng ngón tay chỉ xuống phía dưới, tất cả mọi người trong máy bay đều dán mặt lên cửa sổ, phí sức hồi lâu mới miễn cưỡng thấy rõ trên thân của cầu trục hình tháp có một người đang nằm, giống như một con gấu koala đang treo trên cành cây. Đừng nói là bọn họ, đến ngay cả những cảnh vệ canh phòng nghiêm ngặt đến giọt nước cũng không lọt ở trên bến tàu Thâm Song cũng không phát hiện ra cô bé.
Tinh Không gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Quai Quai, cô ấy nhảy xuống từ lúc nào thế? Thế mà tôi không phát hiện ra được.”
Đồng chí Đại Sơn có ý tốt vỗ vỗ vai anh ta, thâm trầm nói: “Xin đừng dùng tiêu chuẩn của loài người để đánh giá cô bé. Con bé sớm đã siêu thoát khỏi phạm trù con người rồi. Nhớ kỹ câu chân lý này, người nào tin Vô Tà, người đó sẽ được bất tử.”
Tinh Không, Lưu Vân, Tinh Thần và Hải Dương: “...” Vô Tà?? Cô ta không phải tên là Tịnh Trần sao?
Đẳng Thập: “…” Ngài đây là đang đào tường sao? Đây tuyệt đối là đào chân tường nhà người ta mà!
Em gái nó chứ, thế mà lại dám đào chân tường nhà người ta ngay trước mắt chủ nhà, đây quả thực chính là tìm đường chết mà!
Tiểu Tịnh Trần đã nhận được sự hun đúc sâu sắc của Phật gia, trước giờ chưa từng cưỡng cầu bất cứ việc gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Nhưng là một đứa trẻ ngoan có tinh thần trách nhiệm và đang phải gánh vác một trọng trách nặng nề đó là “nuôi cha”, cô bé tuyệt đối không thể nào trả lại bảy mươi triệu trong thẻ ra được, nhiệm vụ tối hôm nay có khó khăn như thế nào cũng phải hoàn thành, không khó khăn thì tự tạo khó khăn cũng nhất định phải hoàn thành.
Thế là sau khi thử nghiệm mấy lần, trong tình huống không ảnh hưởng đến hành trình bay, trong khoảnh khắc chiếc Chim ưng 77 bay sượt qua nơi gần cầu trục nhất thì cô bé liền trực tiếp mở cửa khoang nhảy xuống, im hơi lặng tiếng mà xâm nhập vào địa phận của địch.
Treo trên cánh tay vươn dài ra của cầu trục như một con gấu koala, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn mặt đất có độ cao cách mình một trăm mét, có chút ngẩn người.
Cô bé nên làm thế nào để xuống dưới đây???
Cánh tay của cầu trục có hơi dài, thân cầu cách khá xa, quan trọng nhất là cánh tay này không giống như các cánh tay của cầu trục khác, chỉ là một cây sắt thép rộng bằng vai của đứa trẻ sơ sinh mà thôi, hơn nữa bạn nhỏ koala rất không may lại đang treo ở phần cuối cánh tay sắt thép đó.
Lẽ nào muốn cô bé biểu diễn đi thang dây trên không ngay tại chỗ sao!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.