Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu về một bên, chớp đôi mắt to của mình, ngờ vực, gọi: “Chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn!”
Nghe thấy giọng nói vừa mềm mại vừa quen thuộc đó, Đại Sơn đột nhiên cảm động đến nước mắt đầy mặt, một bên nước mũi, một bên nước mắt, hu hu kể lể: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư vạn năng của chú ơi. Bọn chú thật sự không phải là người xấu mà, bọn chú là những công dân thiện lương thành thực nhất Hoa Hạ.”
Tiểu Tịnh Trần mang theo Bạch Hi Cảnh và Minh Hư trở lại sơn môn, vốn không dẫn Tiểu Sơn với Đại Sơn đi theo. Thế nhưng bọn họ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể cảm thấy yên tâm được, cho nên bọn họ mới bám đuôi Tiểu Tịnh Trần rồi theo đến nơi đây. Ngược lại, không phải bọn họ nghi ngờ gì ở chùa Bồ Đề, chỉ là cảm thấy dựa vào tính khí có chút lồi lõm của Phương trượng mà Bạch Hi Cảnh đã từng mô tả cho họ, Phương trượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng dể cho Tiểu Tịnh Trần được toại nguyện. Có bọn họ ở bên cạnh dù ít dù nhiều cũng có thể giúp được việc gì đó, hơn nữa ở gần Đại ca một chút, hai người bọn họ cũng thấy yên tâm hơn.
Võ công của Minh Hư và Đại Sơn, Tiểu Sơn đều sàn sàn như nhau. Hai người có ý ẩn nấp, Minh Hư đương nhiên sẽ không phát hiện ra bọn họ bám đuôi ở phía sau. Bạch Hi Cảnh bệnh nặng, tay chân thậm chí còn không được khỏe mạnh như người đàn ông trưởng thành bình thường. Mà người duy nhất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413953/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.