Nhóm Dương Tĩnh hiển nhiên là rất quen thuộc nơi này. Họ chạy một mạch như điên theo thói quen. Dần dần, họ mơ hồ có thể nghe thấy vài tiếng la hét cuồng loạn đầy thảm thiết. Âm thanh chói tai đến mức như hận không thể đâm rách cổ họng mà chui ra. Tiểu Tịnh Trần không khỏi rung tai. Cô bé bỗng thấy sắc mặt ba người kia trở nên càng khó coi hơn.
Đây là căn nhà nhỏ cao tầm bốn tầng. Người mà đám người Dương Tĩnh tìm ở tầng một. Diện tích căn phòng không lớn, có thể miễn cưỡng coi là căn phòng có một phòng ngủ, một phòng khách. Hơn nữa do khoảng cách giữa các nhà quá gần nên ánh sáng căn bản không chiếu được xuống tầng một, vì vậy trong phòng rất tối. Một chiếc giường đơn được đặt trong phòng ngủ của căn phòng chỉ có bốn bức tường này. Đệm chăn trên giường rất cũ nhưng lại được giặt rất sạch sẽ.
Một cô gái mặc quần bò cộc, áo may ô đang lăn lộn trên giường, hét lên đau đớn. Cô ta gầy đến mức có thể nhìn thấy đường nét xương ở dưới da. Trên mặt, nước mắt nước mũi trào ra trông không được bình thường, dường như đang chịu đựng sự giày vò ốm đau mà người thường không thể chịu nổi. Ngón tay dài trông như cẳng gà, không ngừng cào vào cơ thể mình, rất nhanh, những vệt máu xuất hiện trên người cô ta.
Cô gái này đối xử với mình thật tàn nhẫn!
Một bà lão mặt đầy vẻ phong sương ngồi bên giường. Bà luống cuống nỉ non: “Ni Tử, cháu nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413852/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.