Một tháng này đại khái là một tháng hạnh phúc nhất từ sau khi rời xa cha của em gái, có thể thỏa sức ăn đến no căng bụng, điểm duy nhất không tốt chính là quá cô đơn. Tiểu Tịnh Trần không phải là một người sợ cô đơn, nhưng sau khi cô bé ăn no, thì sẽ bắt đầu nhớ tới cha, nhớ ông nội, bà nội, các bác trai, bác gái, thỉnh thoảng còn nhớ chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn, lại thỉnh thoảng nhớ tới Tống Siêu và Vệ Thủ.
Đám đàn ông trong tiểu đội bếp núc đối với cô bé đều rất tốt, để cô bé làm việc thoải mái nhất, lại ăn nhiều cơm nhất, nhưng cô bé vẫn rất nhớ cha.
“Răng rắc” Nhớ cha quá đến mức thất thần, Tiểu Tịnh Trần một chốc không khống chế được sức lực, dao thái rau quả quyết bổ xuống. Cô bé bị tiếng gỗ nứt toác làm cho tỉnh táo, nhìn cái thớt gỗ bị chém thành hai nửa, há hốc mồm!
Nghe thấy tiếng vang, đồng chí Tiểu đội trưởng vội vội vàng vàng từ hậu viện chạy vào trong nhà bếp, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Sao thế? Làm sao thế? Cắt vào tay rồi sao?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Bàn tay nhà anh cắt phải sẽ vang lên tiếng gỗ nứt sao?
Nhìn cái thớt gỗ bị chặt đứt làm hai nửa trên bàn, đồng chí Tiểu đội trưởng lập tức hóa đá: “Tịnh Trần... em... thôi bỏ đi... em đi gọt khoai tây đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đặt con dao xuống, dứt khoát chạy ra hậu viện đào khoai tây. Đào khoai tây là một môn nghệ thuật. Lúc ở nhà, Bạch Hi Cảnh không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413815/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.