Chương trước
Chương sau
Nhảy xong một bài, trên màn hình xuất hiện pháo hoa chúc mừng và tiếng hoan hô. Tỷ lệ phối hợp ăn ý “99.8%” màu đỏ chót khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, đồng thời máy nhảy Audition còn vang lên tiếng nhạc chiến thắng đinh tai nhức óc. Hiện trường yên lặng hai giây, ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Lâu rồi không vận động, lại là loại vận động lạ lẫm mà bản thân hoàn toàn không quen, Tiểu Tịnh Trần hơi thở gấp, hít thở vài cái liền thở bình thường trở lại, trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ nét khỏe mạnh. Cô bé nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Vệ Thủ bên cạnh một cái. Vệ Thủ đúng lúc cũng đang len lén đưa mắt nhìn cô bé. Không ngờ lại bị bắt tại trận, cậu ta vội vã cúi đầu xuống, vành tai tròn trịa đỏ đến mức như trong suốt, môi mỏng non mịn hơi cong lên cùng với ý cười ngọt ngào.
Ngay sau đó, ý cười có chút co lại, miệng cậu ta mấp máy nói không thành tiếng: “Mày là đồ ngu ngốc, có thể có chút tiền đồ hay không, thích người ta thì tiến lên đi~!”
“Mày là đồ biến thái, đừng dùng suy nghĩ xấu xa của mày để vấy bẩn em gái của tao~!”
“Con mẹ nó, em gái của mày? Đến ngay cả tay của người ta cũng chưa sờ qua, còn không biết xấu hổ mà nói là em gái mày!”
“Câm mồm...”
Nhân cách áp chế gì đó, các bạn biết mà!!
Cuốc đối đầu không thành tiếng giữa Vệ Thủ 1 và Vệ Thủ 2, Tiểu Tịnh Trần không nghe thấy được. Cô bé xoay người muốn bước xuống khỏi bục nhảy, lại bị Tống Siêu đứng trước mặt ngăn lại. Cậu ta lại đút mấy đồng xèng vào trong, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Có vui không? Tiếp tục chơi đi!!!”
Nghe thấy ca khúc mới vang lên, mặt mày Tiểu Tịnh Trần liền cong thành hình trăng non, đứng trở lại bục nhảy tiếp tục bắt đầu. Bởi vì tiếng vỗ tay lúc trước quá nhiệt liệt, tiếng vang rất rộng, vì thế người đứng xem tụ tập xung quanh máy nhảy Audition ngày càng đông. Những người đến sau hỏi người đến trước lúc nãy tại sao lại vỗ tay, người đến trước ngay lập tức miêu tả một cách sinh động như thật tài năng chơi game của hai người trên bục nhảy. Thế là người đến sau cũng mang tâm trạng xoắn xuýt mong chờ, hiếu kỳ nhiều chuyện chờ đợi tới lúc máy nhảy audition bị bạo hoa cúc.
Đương nhiên bọn họ sẽ không phải thất vọng!
Tiểu Tịnh Trần trời sinh thần kinh vận động phát triển, thể lực dồi dào, mặc dù vì là lần đầu chơi, lúc vừa khởi động có chút chậm chạp, nhưng sau khi chơi quen rồi, cô bé chính là một cỗ máy giết chóc đó có biết không. Vệ Thủ chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt, thể lực không theo kịp được Tiểu Tịnh Trần, nhưng ai bảo cậu ta có một nhân cách biến thái khác nữa, khai thác hết tiềm lực của bản thân là hoàn hoàn không hề áp lực!
Thế là từng bài hát lần lượt vang lên, đồng xèng mà Tống Siêu cầm ngày càng ít đi, sự phối hợp ăn ý của hai người cũng ngày càng cao... Đến cuối cùng khi đạt được 100%, máy nhảy Audition đột nhiên rung lên, bên trong truyền đến những tiếng rào rào vang dội như mưa tiền vàng. Mắt Tống Siêu sáng lên, ngay lập tức chạy tới, kéo cửa rút xèng ra, những đồng xèng tuôn ra chất thành đống rơi đầy xuống đất.
“Woaaa”... những người đứng xem xung quanh ngay lập tức ồn ào như vỡ tổ, hâm mộ, ghen tị các kiểu, tiếng thán phục, tiếng ca ngợi, tiếng than vãn dường như bao phủ lấy ba người.
Tống Siêu nhét những đồng xèng vào đầy túi, sau đó chỉ về phía những đồng xèng còn rải đầy trên mặt đất rồi lớn tiếng nói: “Chỗ này tặng cho mọi người!”
Hiện trường im lặng hai giây một cách kỳ lạ, mọi người trong nhất thời chưa kịp phản ứng. Tống Siêu dứt khoát túm lấy một người đứng gần mình nhất, đẩy về phía những đồng xèng: “Miễn phí đấy, mau nhặt đi, có thể đổi thành tiền, chậm là hết đấy.”
Người kia sửng sốt một giây, lập tức vơ lấy một nắm lớn xèng nhét vào trong túi. Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, rầm rầm lao tới chỗ những đồng xèng chất đống, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Tống Siêu mỗi một tay túm lấy một người là Tiểu Tịnh Trần và Vệ Thủ nhanh chóng tránh đi. Hai đứa nhóc này nhảy quá xuất sắc rồi, lỡ như bị fan của máy nhảy Audition điên cuồng say mê mà vây lấy thì Phật Tổ cũng không chạy ra được.
Trực tiếp xông lên vỉa hè, Tống Siêu thuận thế khoác tay lên người Vệ Thủ, lười biếng nhìn cái cổng lớn dường như bị phá hỏng mà âm thầm lau mồ hôi, thật con mẹ nó nguy hiểm!
Nói về ông chủ của khu trò chơi giải trí này cũng là một cực phẩm, lại đặt máy nhảy Audition ở ngay cổng vào. Bây giờ thì tốt rồi, cổng vào hỗn loạn như vậy, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được... quá dữ!
Máy nhảy Audition luôn là hạng mục kinh điển giải trí mà đa số mọi người đều không thể chơi thắng. Ai mà biết được sẽ xuất hiện hai quái thai này, lại còn cười hả hê trên nỗi đau của ông chủ người ta, thật là không có lương tâm!
Tiểu Tịnh Trần mù tịt nhìn mọi người điên cuồng cướp xèng, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Một đồng xèng năm hào cũng không phải làm từ vàng, cần gì phải tranh đến mức mất hết tính người như thế, không xảy ra việc giẫm đạp thật đúng là kỳ tích!
Số lượng đồng xèng dù sao cũng có hạn, nhiều người cướp như thế, trên mặt đất rất nhanh đã sạch sẽ không một chút bụi bẩn. Đám người dần dần bình tĩnh trở lại. Mấy người nam nữ trẻ tuổi từ trong khu trò chơi điện tử đồng loạt đi ra, mục tiêu tiến thẳng tới phía Tiểu Tịnh Trần.
Bảy tám người trẻ thoạt nhìn lớn nhất cũng không quá mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồng phục màu đen, đều ở độ tuổi còn học cấp ba, nhưng so với ấn tượng về học sinh của Tiểu Tịnh Trần thì rõ ràng là không giống nhau. Đám nữ sinh đều kẻ viền mắt đen rất đậm, đeo vòng tay, dây chuyền kim loại rườm rà, trên tai đeo một hàng khuyên tai, tóc xõa ra rối tinh rối mù, xơ xác giống như bị bom nổ. Mấy nam sinh cũng không tốt đẹp hơn, tóc nhuộm năm, sáu màu, còn có một nam sinh tóc dài thậm chí còn bồng bềnh hơn cả nữ sinh.
Mấy người đang đứng trước mặt Tiểu Tịnh Trần, dùng một ánh mắt không mang ý tốt quan sát em gái. Nam sinh dẫn đầu kia theo thói quen chau mày lại, nói: “Tao là Hạ Ngôn, leading dancer của tổ ba vũ đoàn Phi Tường. Chúng mày thuộc vũ đoàn nào? Không biết đây là địa bàn của bọn tao sao?”
“Vũ đoàn?” Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang.
Dựa vào biểu hiện vừa rồi của Tiểu Tịnh Trần trên máy nhảy Audition, Hạ Ngôn không thể tin được rằng con nhóc này lại không biết vũ đoàn Phi Tường. Người chuyên nghiệp đương nhiên có mạng lưới quan hệ chuyên nghiệp, đều là yêu ma quỷ quái, còn giả vờ không biết Liêu Trai cái gì chứ.
“Chúng mày có phải đến cướp địa bàn không? Có gan thì đấu nhảy cùng chúng tao!” Hạ Ngôn hoàn toàn coi thường ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Tịnh Trần. Cậu ta khoanh hai tay lại trước ngực, rất khinh thường đánh giá em gái thấp bé. Bạn bè phía sau cậu ta cũng coi thường châm chọc cười nhạo các kiểu.
Về phần Tống Siêu và Vệ Thủ... đó là thứ gì?
Mấy thanh niên đứng vây quanh một cô bé rõ ràng không có ý tốt đẹp gì, dĩ nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người xem xung quanh còn chưa rời đi. Thậm chí vài người đi đường cũng không nhịn được mà dừng bước. Nhiều chuyện ấy mà, phàm là người thì đều thích xem, nhất là kiểu “chuyện bắt nạt” ban ngày ban mặt. Không phải ai cũng có thể gặp được, cũng không phải lúc nào cũng có. Chuyện này còn phải xem nhân phẩm!
Thấy Tiểu Tịnh Trần giống như một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt bị bầy sói vây quanh, Vệ Thủ thiếu chút nữa nổi nóng tại chỗ mà xông tới, may mắn được Tống Siếu gắt gao ôm chặt lấy. Tống Siêu âm thầm khóc than một tiếng bản thân trời sinh số vất vả, sống chết kéo lấy Vệ Thủ tới đứng phía sau lưng Tiểu Tịnh Trần, tự cho là tiếp thêm can đảm cho cô bé.
Nhưng mà sự can đảm của em gái còn cần phải tiếp thêm sao?
Đừng nói chỉ là một đám thanh niên còn chưa đủ lông cánh, cho dù là một bầy sói thật, cũng chỉ có số phận là bị cô bé hành hạ thôi. Đương nhiên trước khi động thủ, chỉ số ngây thơ ngốc nghếch của em gái vẫn cứ trong trạng thái tăng vọt. Vẻ bề ngoài cực kỳ đánh lừa người khác khiến cô bé ngay lập tức nhận được sự đồng tình ủng hộ của vô số người yếu lòng.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn, không hiểu nói: “Đấu nhảy là cái gì?”
Hạ Ngôn nhẫn nại nói: “Chính là thi nhảy*, dám không?”
* Chữ “nhảy” (vũ) và chữ “võ” trong tiếng Trung có phát âm giống nhau nên lúc này Tiểu Tịnh Trần tưởng Hạ Ngôn muốn thi võ với mình.
Mắt Tiểu Tịnh Trần đột nhiên sáng lên, cuống quýt gật đầu: “Được, được, lên nào!”
Thấy cô bé đồng ý, đám bạn của Hạ Ngôn đều lên tiếng cười nhạo. Từng người một lui về phía sau một khoảng, đồng thời cũng mời những người đứng xem xung quanh nhường ra một không gian trống ở giữa để hai người thi nhảy. Hạ Ngôn đứng tại chỗ cũ không cử động, rõ ràng định đích thân xuất chiến. Không còn cách nào khác, bọn chúng mặc dù về mặt khí thế thì coi thường Tiểu Tịnh Trần. Nhưng chứng kiến sự việc máy nhảy Audition bị bạo hoa cúc lúc trước, bọn chúng không thể không xem trọng kẻ địch về mặt chiến thuật – đầu lĩnh xuất trận là lợi hại nhất - một ván chắc chắn sẽ phân thắng bại!
Hạ Ngôn cử động các khớp tay chân, khinh thường nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn không nhúc nhích đứng ngây ra tại chỗ như một bức tượng điêu khắc nói: “Nhìn mày tuổi còn nhỏ, tao sẽ nhảy một bài đơn giản trước, nhìn cho kỹ đây!”
Vừa nói dứt lời, Hạ Ngôn liền di chuyển, hai chân cậu ta bước đi, chạy, nhảy rất có nhịp điệu; cổ, vai, khuỷu tay và các khớp đều chuyển động một cách linh hoạt, xoay, lắc. Động tác của cậu ta rất nhịp nhàng, cho dù không có bất kỳ âm nhạc phối hợp nào thì cũng có thể cảm nhận được tiết tấu âm nhạc trong từng động tác của cậu ta.
Những người đứng xem không hiểu break-dance bất giác ồ lên. Hạ Ngôn nhảy rất hào hứng, nhịn không được nhất thời đắc ý, đem những cái “đơn giản” phức tạp hóa lên. Cậu ta đột nhiên khom người, một tay chống xuống đất, hai chân giơ cao lên không trung xoay thành một hình thù kỳ dị. Trong đám người lập tức truyền đến một tiếng “Hay!“. Đám bạn của cậu ta cũng nở nụ cười đắc thắng.
Theo quy tắc thông thường của thi nhảy thì Hạ Ngôn nhảy xong một đoạn mới đến lượt Tiểu Tịnh Trần, vì thế mọi người đều không để ý đến Tiểu Tịnh Trần đang đứng ngẩn người ở một bên, hai mắt đang vẽ nhang muỗi vòng vòng. Họ chỉ cho rằng cô bé đang nghiên cứu bước nhảy của đối thủ, nghĩ xem nên làm thế nào vượt qua cậu ta.
Dường như tất cả mọi người đều đã quên rồi. Khi Tiểu Tịnh Trần lúc mới đầu đứng lên bục nhảy, bọn họ còn còn cười nhạo một trận bởi vì cô bé là một tay mơ.
Thế là khi Hạ Ngôn trồng cây chuối giữ thăng bằng được vài giây chuẩn bị kết thúc, Tiểu Tịnh Trần ngây người đứng một bên đột nhiên di chuyển. Không ai nhìn thấy cô bé đi qua đó như thế nào. Cô bé không hiểu sao lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ngay bên cạnh Hạ Ngôn, sau đó đột nhiên xoay người bay lên tung một cước quét ngang thắt lưng của Hạ Ngôn đang trồng cây chuối, trực tiếp đạp cậu ta ngã bay vào trong đám người. Việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra dọa cho mấy cô gái sợ hãi hét ầm lên.
Đám người bị đụng vô cùng hỗn loạn, những người khác trợn mắt há mồm nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang đứng ngây người ở chỗ cũ. Khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng khỏe mạnh giống như quả táo nhỏ vừa chín tới, khiến người ta không nhịn được muốn cắn hai miếng. Đôi mắt to long lanh ngập nước chớp chớp. Lông mi vừa dài vừa cong khiến cho những người khác ngứa ngáy trong lòng. Nhưng mà...
Khi Hạ Ngôn đỡ thắt lưng được đồng bọn của cậu dìu đứng trở lại chỗ đất trống, thì tất cả những người đứng xem đã bị vẻ bề ngoài của Tiểu Tịnh Trần mê hoặc kia đều rùng mình một cái. Nữ vương SM khoác lên mình dáng vẻ em gái nhỏ ngây thơ đúng là đáng ghét nhất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.