“Những việc tôi biết nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó, sư huynh. Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh một tiếng sư huynh. Tịnh Trần là con gái tôi, trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giao con bé cho bất cứ ai, kể cả cha mẹ ruột của con bé. Tôi không muốn và cũng không thể để con bé nhận cha mẹ ruột của mình. Vì thế anh không cần phải bí quá mà làm liều như vậy, chẳng những khiến bản thân chịu thiệt, mà bí mật không dễ dàng gì mới chôn lấp được sẽ một lần nữa bị đào lên lại.”
Duyên Sân ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười lại ẩn chứa sự sầu khổ đang kìm nén, khiến người ta xót xa trong lòng mà không biết phải làm sao.
“Không cần phải bí quá mà làm liều như vậy? Cậu nói nghe thật đơn giản. Tôi không phải cậu, tôi không có tài sản ngút trời, cũng không có quyền thế đến quốc gia cũng phải kiêng dè. Sư đệ, tôi không thể để cho bất cứ người liên can nào nhìn thấy con bé được. Một khi bí mật trên người con bé bị phát hiện, cậu biết sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
Duyên Sân lảo đảo tiến lên mấy bước, hai tay gắng sức chống xuống mặt bàn, toàn thân run rẩy. Hắn ta chậm rãi đè người thấp xuống, nhìn thằng vào mắt Bạch Hi Cảnh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Không phải việc tôi chết, không phải việc tru di cửu tộc là có thể giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413727/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.