Chương trước
Chương sau
Tục ngữ nói: Đêm trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa!
Mấy ngày nay thời tiết không được tốt cho lắm, lúc nào cũng mưa phùn. Buổi tối mưa đã ngừng nhưng mây đen vẫn rất nặng, hoàn toàn che đi ánh trăng đáng lẽ ra phải rất sáng.
Trong đêm khuya, những người nên ngủ hay không nên ngủ đều cũng đã ngủ rồi. Cả bệnh viện Số Một thành phố lặng ngắt như tờ. Ngoài bàn y tá trực ban vẫn còn sáng đèn ra thì các phòng bệnh đều là một màu tối đen. Đến ngay cả đèn ngoài sân cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lại tắt.
Một bóng đen giống như một con khỉ linh hoạt bay qua bức tường, cơ thể dán chặt trên mặt đất dường như hoàn toàn ẩn mình trong bãi cỏ thấp. Bóng đen như ma quỷ nhanh chóng tiến tới gần các phòng bệnh, trong lúc không ai chú ý tới liền như một con thạch sùng từ một góc của tòa nhà phút chốc đã lẻn lên trên tầng.
Bóng đen dừng ở tầng sáu, giống như một con dã thú ngủ đông lẳng lặng nép sát vào tường, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Phòng bệnh cuối cùng của tầng sáu đột nhiên sáng đèn, có lẽ là y tá đi kiểm tra các phòng bệnh. Bóng đen im lặng quan sát mọi thứ trong phòng bệnh, ánh mắt dừng lại trên bóng hình nhỏ bé gầy yếu trên giường bệnh. Hắn im lặng nhếch môi cười. Y tá kiểm tra phòng bệnh xong rồi rời khỏi, đèn lại tắt, mọi thứ lại được khôi phục với vẻ tĩnh mịch ban đầu.
Lại đợi gần mười phút, xác định không còn ai quấy rầy mình nữa, bóng đen mới xoay người nhảy lên cửa sổ, im hơi lặng tiếng đột nhập vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh không có ánh đèn, bên ngoài phòng bệnh thì không có ánh trăng sáng. Vốn là người thích ứng với bóng tối thế mà lại chẳng nhìn thấy gì, bóng đen đột nhiên kinh ngạc, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ theo đường cũ để trở về, nhưng...
“Tách” một tiếng, đèn lúc này lại sáng lên!
Bóng đen đột nhiên cứng đờ tại chỗ, bởi vì sự kích thích của cường độ ánh sáng mạnh nên hắn không thích ứng được mà nheo mắt lại, đáy mắt thủy quang lấp lánh ánh nước.
Bóng đen do dự trong chốc lát, chậm rãi quay đầu, ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý mà nhìn thấy người rất khó nói là nên hay không nên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa... đây đâu phải là phòng bệnh đâu. Đây căn bản là môt phòng làm việc quá mức đơn sơ. Ngoài một đống văn kiện ở trên bàn và một chiếc ghế màu trắng ra thì chẳng còn gì khác. Thế mới nói, những thứ hắn nhìn thấy lúc vừa nép vào tường đều là ảo giác? Mẹ kiếp! Mắc lừa rồi!
Bạch Hi Cảnh nhàn nhã thanh thản ngồi ở trên ghế, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngón tay thon dài nâng cao ly thủy tinh lên, bên trong ly thủy tinh là rượu vang vô cùng thơm ngon và tinh khiết đang nhẹ nhàng lay động. Một loại chất lỏng đỏ thẫm như máu dập dờn trên thành ly thủy tinh lưu lại dấu vết nhợt nhạt. Đây là động tác cơ bản nhất của việc thưởng thức rượu.
“Mấy ngày nay trong lòng tôi không yên, luôn mơ cùng một giấc mộng. Mơ thấy năm đó lúc tôi vừa mới lên núi, sư phụ dẫn tôi vào cửa chùa. Người tôi nhìn thấy đầu tiên chính là anh, lúc đó anh là hòa thượng gõ mõ trong Đại Đồn, mỗi ngày đều gõ mõ. Không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy tiếng gõ mõ của anh, tôi đều nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cho nên sư phụ mới để anh trở thành người chỉ dẫn cho tôi.”
Tiếng nói của Bạch Hi Cảnh âm trầm ôn hòa, có chút khàn, mang theo vẻ xúc động hoài niệm sâu đậm.
Bóng đen... hoặc nói là đại hòa thượng chắp hai tay trước ngực, thở dài. “Duyên Ngộ sư đệ, cậu vẫn còn đa sầu đa cảm như thế sao!”
“Duyên Sân sư huynh, anh vẫn béo như vậy!” Bạch Hi Cảnh híp mắt nở nụ cười. Nụ cười hồn nhiên như thế này dường như chẳng khác gì Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng chỉ là “dường như” mà thôi. Chí ít nơi đôi mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm thì lại chẳng có ý cười gì hết.
Duyên Sân thật sự rất béo, béo đến mức chẳng khác gì Phật Di Lặc. Có lẽ vì phù hợp với dáng hình, nên hắn gặp ai cũng tươi cười, thật sự rất giống Phật Di Lặc.
Duyên Sân chắp hai tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật!”, Tâm trạng tốt cười nói: “Ôi chao, nhiều năm như vậy không gặp, vừa gặp mặt đã suýt nữa giết chết con gái cậu, thật sự ngại quá. Bần tăng hổ thẹn với sự dạy bảo của sư phụ!”
“Choang” một tiếng, chiếc ly thủy tinh vỡ vụn thành nhiều mảnh, vương đầy trên mặt đất. Rượu vang tinh khiết nhuộm đầy cổ tay áo hiện lên màu sắc như máu vậy. Bạch Hi Cảnh nhìn ngón tay ướt sũng của mình, im lặng cười nói: “Xem ra tôi luyện tập vẫn còn chưa đến nơi đến chốn, một câu nói liền bị anh đánh cho hiện nguyên hình rồi.”
“Ha ha, sư đệ chung quy thì vẫn là sư đệ, ở trước mặt sư huynh vẫn nên ngoan ngoãn một chút.” Duyên Sân cười một cách ngốc nghếch thật thà.
Bạch Hi Cảnh cụp mắt xuống, chậm rãi lau vết rượu trên tay. “Ha... Xem ra người còn nhớ chuyện cũ chỉ có mình tôi mà thôi.”
“Tôi cũng nhớ chuyện cũ mà, nếu không sao vừa đến thành phố S liền đem đến cho sư đệ món quà kinh ngạc như thế này. Để cảm tạ sự chăm sóc của cháu gái đối với cháu ngoại tôi, tôi cũng đã rất hao tâm tổn trí. Đáng tiếc đứa trẻ ngoan giúp tôi tặng quà lại bị người ta xé ra làm trăm ngàn mảnh rồi.”
Duyên Sân xúc động đau lòng, chắp hai tay trước ngực cúi đầu nhắm mắt nói một tiếng tội lỗi, tội lỗi.
Duyên Sân biết, từ khi bước vào gian phòng này, hắn đã rơi vào bẫy của Bạch Hi Cảnh, cho nên ý đồ của hắn là liên tục chọc giận Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh là một người tương đối giỏi chịu đựng, nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Tịnh Trần... anh lại không thể kiềm chế được.
Bạch Hi Cảnh cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả dối. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Duyên Sân, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo nụ cười băng hàn đến cực hạn. “Vì cháu ngoại của anh sao? Anh tưởng rằng tôi sẽ tin cái lý do nực cười này ư? Duyên Sân, anh đã quên rằng mình năm đó vì sao bị trục xuất khỏi sư môn rồi sao? Anh là người đến cả mạng của huynh đệ đồng môn cũng không màng, vậy mà lại quan tâm đến đứa cháu ngoại cách xa đến ba nghìn dặm? Hơn nữa Đường Ân chỉ bị giam cầm, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vì chút ân oán nhỏ như thế này, anh lại tìm sát thủ bắn tỉa giết một bé gái mới chỉ mười hai tuổi. Đặc biệt hơn nữa là đứa bé gái này không những là đồng môn đồng tông với anh, mà còn là con gái của sư đệ anh. Cho dù muốn lừa dối tôi, cũng mời anh tìm một cái lý do đáng tin chút.”
Duyên Sân nhún vai, cười một cách bình tĩnh, ung dung: “Mặc kệ cậu tin hay không tin, điều tôi nói chính là sự thật.”
“Thế nào là sự thật, để tôi nói cho anh biết!” Bạch Hi Cảnh đứng lên, ngón tay thon dài chỉnh lại cái cổ tay áo ướt sũng, đôi con ngươi sau mắt kính âm u sâu thẳm tựa như động đá tăm tối. “Anh giết Tịnh Trần, bởi vì con bé là nghiệp chướng lớn nhất trong cuộc đời của anh. Chỉ cần con bé còn sống, anh sẽ ngày đêm bị tâm ma giày vò, cho nên con bé bắt buộc phải chết. Con bé chết rồi, chấm dứt đi cái nghiệp chướng của anh, anh mới có thể được giải thoát.”
Sắc mặt Duyên Sân khẽ biến, phồng mặt khoa trương quát lớn: “Cậu nói bậy bạ gì thế, tôi là hòa thượng, sao lại có đứa con gái lớn như vậy được.”
“Ha... Không cần phải nói lái sang chuyện khác ở đây.” Bạch Hi Cảnh không hề bị ảnh hưởng bởi hắn ta, anh tiếp tục nói: “Anh rất rõ nghiệp chướng mà tôi nói là cái gì. Năm đó là anh trộm con bé đi, nhưng anh không ngờ con bé có thể sống đến bây giờ, cho nên anh sợ, anh sợ cha mẹ ruột của con bé tìm thấy nó. Anh sợ có người phát hiện bí mật trên người con bé, đến lúc đó người chết không chỉ có mình anh, đến chu di cửu tộc vẫn còn nhẹ.”
Theo sự ép sát của Bạch Hi Cảnh, vẻ lãnh đạm của Duyên Sân dần dần sụp đổ. Lúc này, cảm xúc của hai người hoàn toàn thay đổi. Bạch Hi Cảnh trở thành người nắm rõ cảm xúc của đổi phương. Anh đang cố gắng đào móc nỗi sợ hãi trong sâu thẳm đáy lòng của Duyên Sân, làm tan rã phòng tuyến tâm lý kiên cường của hắn ta.
Hai tay Duyên Sân chắp trước ngực, hơi cúi đầu tránh ánh mắt của Bạch Hi Cảnh: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Sau gáy mồ hôi lạnh đều đã toát ra.
Bạch Hi Cảnh vốn dĩ không thèm để ý đến phản ứng của hắn ta, giống như không nghe thấy lời nói ngụy biện của hắn ta vậy. Giọng nói của Bạch Hi Cảnh vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Duyên Sân lại bắt đầu dao động: “Sư phụ nói, nơi người phát hiện ra Tịnh Trần là ở nơi sâu phía sau núi. Tôi rất tò mò, Thập Vạn Đại Sơn kia đến tôi cũng không đi xuyên qua được, vậy ai mà có bản lĩnh lớn như thế, có thể vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh trong đó mà còn có thể an toàn ra ngoài? À... trừ người sư huynh là anh đã từng nghiên cứu qua bút ký của tổ sư gia thì còn có thể là ai?”
Duyên Sân không tự chủ được lui về phía sau một bước. Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Hi Cảnh, thần sắc ung dung: “Sư đệ, cậu thật thích nói đùa, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Mà cho dù cha mẹ ruột của con bé tìm được thì sao, ai có thể chứng minh là tôi làm. Tôi cần gì vì chuyện nhỏ như vậy mà giết người?”
Bạch Hi Cảnh hơi sửng sốt, dường như bị lời nói của hắn ta làm cho mắc kẹt. Duyên Sân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gỡ lại một bàn. Cho nên hắn ta mới không thích người sư đệ này, quá sắc bén, quá bộc lộ tài năng, cũng quá giỏi hùng hổ hăm dọa người khác. Rời khỏi cửa chùa nhiều năm như vậy, hắn ta từ trước tới giờ chưa từng có ý nghĩ muốn đến tìm lại sư đệ ngày xưa. Lần này nếu như không phải... thì hắn ta tuyệt đối không bước vào thành phố S một bước. Nỗi ám ảnh trong lòng sáu năm trước quá lớn!
Trong đầu chuyển động hỗn loạn, vốn tưởng rằng bản thân đã khống chế được cái nhìn chằm chằm ép chặt của Bạch Hi Cảnh, nhưng không thể ngờ, ánh mắt hắn lơ đãng quét qua đã thấy khóe miệng Bạch Hi Cảnh chậm rãi nhếch lên. Không phải là nụ cười lạnh khiến người khác kinh hồn bạt vía, mà là nụ cười ác ma tra tấn linh hồn của sứ giả câu hồn. Lông tơ của Duyên Sân ngay lập tức dựng đứng hết lên. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vô cùng xấu.
Bạch Hi Cảnh lùi về phía sau vài bước, chậm rãi quay về chỗ ghế ngồi, bàn tay lớn mở ra, nói: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, Tịnh Trần từ nhỏ lớn lên ở núi sâu rừng già, ngăn cách với cuộc sống của thế giới bên ngoài. Tính cách của con bé đơn thuần, bình thường, tính khí đơn giản thẳng thắn, cũng bình thường, cũng không hiểu nhân tình thế sự, không có một chút kiến thức thông thường nào, cũng vẫn bình thường. Thậm chí bởi vì con bé chưa từng tiếp thu qua bất kỳ sự giáo dục cơ sở nào mà sinh ra trướng ngại học tập sau này. Tôi vẫn bằng lòng cho rằng đó là chuyện rất bình thường. Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết, sức mạnh kỳ lạ hoàn toàn vượt qua khỏi sức mạnh mà người bình thường trên người con bé là từ đâu mà có không?... Năm đó phòng thí nghiệm đặc biệt bí mật bị nổ, sau khi dọn dẹp hiện trường, đem tất cả những mảnh hài cốt chắp vá lại thì phát hiện ra thiếu duy nhất một bình M1371 cuối cùng. Anh có thể nói với tôi bình thuốc đó hiện tại ở đâu không?”
Duyên Sân kinh ngạc trừng to đôi mắt, thật khó tin nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh im lặng cười lộ ra hàm răng trắng muốt. “Xem ra bài học của anh chưa trọn vẹn, thậm chí còn chưa điều tra rõ về Tịnh Trần đã tùy tiện động thủ. Thế này không giống với tác phong của sư huynh, hay là...” Thuận tay cầm lấy một tập văn kiện trên bàn ném xuống mặt đất. “Nhìn khuôn mặt non nớt của Tịnh Trần, anh nhớ tới một người nào đó, thế cho nên trong lòng hoàn toàn rối loạn mà không chú ý đến những thứ khác?”
Tập văn kiện khi rơi trên mặt đất tự động mở ra, dữ liệu trong trang đầu tiên, dòng chữ vừa nhỏ vừa đơn giản nhưng lại khiến người khác thấy ghê người.
Những ngón tay được che phủ bởi chiếc áo choàng tăng nhân không thể ngăn được sự run rẩy, Duyên Sân nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. “Hóa ra cậu đều biết hết rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.