Tang Noãn bực bội nhưng vẫn ngoan ngoãn vào nhà của Hoắc Thiên, cô bá ngạnh thượng cung ném túi xách của mình cho Hoắc Thiên như một bà chủ tại thượng. Mặt mày không được đẹp cho lắm bước vào.
Hoắc Thiên chỉ biết cười trừ nhưng hình như anh đã dần quên chuyện gì đó. Nhanh chóng bước theo Tang Noãn vào ổ chó nhà mình.
Theo bản năng, Tang Noãn có ký ức ở trong này nên cô đã đi tới phòng ngủ của mình trước đây. Hoắc Thiên sau khi dặn dò quản gia làm cho Tang Noãn vài món đồ ăn nhẹ liền lên phòng mình luôn. Đến tới phòng mình, Hoắc Thiên thấy Tang Noãn đứng tựa bên ngoài không vào phòng, bên trong có tiếng ai đó.
“Tang Noãn, cô là ai? Sao cô dám về đây hả?”
Thấy Hoắc Thiên đang lại gần, Tang Noãn cười nhàn nhạt với anh, nhướng mày hướng vào trong phòng.
“Không ngờ được rằng tôi là thứ dễ dàng bỏ đi như vậy. Mới có hai tháng thôi mà Hoắc Thiên nhịn không được mà nuôi phụ nữ trong nhà mình. Chậc chậc, đúng là thú vui tao nhã.”
Hoắc Thiên vẫn ngẩn tò he không biết chuyện gì xảy ra bên trong, anh không khỏi khó hiểu với thái độ lạnh nhạt của Tang Noãn.
“Sao vậy?”
Tang Noãn không muốn thấy cảnh này liền muốn rời đi, Hoắc Thiên liền nắm giữ tay của cô lại. Tang Noãn không biết sao lòng mình phẫn nộ ngùn ngụt khi thấy có người phụ nữ trên giường cưới của cô, trong phòng ngủ của hai người. Đột nhiên Tang Noãn lắc đầu cười tự giễu. Tỉnh táo lên Tiêu Noãn, mày là Tiêu Noãn chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/938761/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.