Gió đêm lạnh buốt thổi xì xào từng đợt nhưng không làm bớt đi sự kịch tình, nóng bỏng trong xe. Từng đợt hôn tới tấp không lường trước khiến hai con người xa lạ trầm mê, quyến luyến không dứt ra được. Tang Noãn hô hấp khó khăn, cố gắng hết sức để bám víu vào cơ thể vững chắc của Hoắc Thiên như người chết đuối vớ được phao cứu sinh vậy. Tuy Hoắc Thiên cũng thở từng cơn hổn hển nhưng anh vẫn ôm chắc lấy Tang Noãn, tránh cô bị ngã xuống. Tang Noãn nằm trong long Hoắc Thiên cảm nhận được sự biến hoá của anh em tốt của Hoắc Thiên, khuôn mặt hồi nãy đỏ phừng lên vì thiếu dưỡng khí bây giờ thì thẹn không có chỗ nào chui xuống đất. Cái tên Hoắc Thúi này lại động dục nữa sao? Không thể nằm im chờ chết được, Tang Noãn gom hết sức còn sót lại mà giãy giụa thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Hoắc Thiên. Hành động của cô không hẳn dập được lửa nữa mà còn góp xăng cho nó cháy bùng lên dữ dội. Hoắc Thiên cảm thấy phần anh em chí cốt của mình kháng nghị rất hăng hái, không ngừng căng phòng hướng về chỗ u hồn tuyệt mỹ đó. Cảm giác khô khốc càng ngày mỗi lớn, nếu như Tang Noãn còn ngọ nguậy trên người hắn ta, cho dù hắn bị bất lực nhưng cũng bị trương cứng vì tiểu yêu tinh trên người này. Tang Noãn dường như không nhận ra cái chết sắp cận kề, giãy giụa càng lúc càng hăng hơn. Hoắc Thiên càng trở nên bức bối hơn, anh không them quan tâm mà nhấn cơ thể non mềm của cô xuống phía dưới, giọng lạnh lùng cấm dục của ngày thường đã biến mất mà thay vào đó là sự khan đục, tà mị gợi tình. ”Nếu như em còn giãy giụa hay làm bất kỳ động thái gì, anh không ngại xe chấn cùng em đâu.” Dứt lời, Hoắc Thiên nhấn một nút khiến cho ghế hạ xuống. Không gian chật chội trong xe đột nhiên rộng rãi ra. Tang Noãn hét lớn một tiếng khi mà chiếc ghế của Hoắc Thiên đang ngồi tự dưng ngả ra lui sau, phần mềm mại đằng trước vì sự đột ngột này mà va đập mạnh vào than thể rắn chắc đằng trước. Cô không khỏi đau điếng chết mất nhưng vẫn cảm nhận ở dưới càng ngày hung phấn, cô chửi thẳng. “ Mẹ kiếp, quản con hàng của anh đi. Không thì nhà họ Hoắc anh sẽ tuyệt hậu đấy.” Trước sự đe doạ có như không của Tang Noãn, Hoắc Thiên tiếp tục nhấn thân thể của cô hướng xuống dưới. Cười cười nghe lời của Tang Noãn như gió thổi lá bay. “Thì sao, hửm?” Hửm cái mụ nội nhà anh, Hoắc Thúi. Nhưng bây giờ Tang Noãn đang vào thế nghìn cân treo sợi bún, không biết cách nào thoát ra thế trận cân não này. Tang Noãn nghiến răng nghiến lợi mình, lẩm bẩm tưởng là Hoắc Thiên không nghe thấy vậy. “ Được rồi, anh thắng! Cả nhà anh thắng!” “ Chà chà, dạo này tần suất thăm hỏi nhà anh hơi bị nhiều nha?" Tang Noãn khó hiểu với chuyện bẻ cua đột ngột đổi đề tài của Hoắc Thiên, nhìn mù mờ. “Thì sao?” “ Thì chỉ có người trong nhà mới hay hỏi thăm nhiều như vậy. Hay là chúng ta về chung nhà đi.” Nghe lời này, Tang Noãn dường như tức đến nỗi đã thăng thiên. Cô quay sang mặt Hoắc Thiên, gào thẳng như sư tử cái. “Đồ thần kinh nhà anh! Có bệnh nên trị đừng làm lãng phí tài nguyên phúc lợi xã hội.” Biết là mình đấu võ mồm không thắng nổi đại ma đầu này, Tang Noãn dứt khoát lấy tay che miệng của Hoắc Thiên. Nào ngờ hành động xốc nổi này của cô khiến cho cái tên không còn giá trị quan nào mà chiếm lấy tiện nghi của cô. Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ mà! Hoắc Thiên khẽ đưa lưỡi nóng bỏng liếm nhẹ vào long bàn tay đang che miệng mình lại, đáy mắt hiện lên vẻ dụ hoặc mê người. Tang Noãn biết được hành động ngu ngốc của bản thân mình, nhân cơ hội Hoắc Thiên đang thả lỏng hai nhanh chóng nhảy sang ghế phụ bên cạnh. Phù, nguy hiểm quá! Suýt bị sắc đẹp hại người rồi! Biết Tang Noãn vẫn tỏ ra vẻ phong bị mình, Hoắc Thiên không khỏi hụt hẫng. Nhưng nhìn sang vẻ măt thẹn thùng xấu hổ của Tang Noãn, Hoắc Thiên cảm thấy lúc này cũng không tệ cho lắm. Cười xấu xa như một tên lưu manh, chứ không phải là một vị thiếu tướng danh tiếng cửu đỉnh trong quân đội, cũng không phải là vị tổng tài sát phạt mọi ngóc ngách của thương trường. Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ cảm nhận. Tang Noãn lúc này rất rối bời, cô muốn nhìn ra bên ngoài để bản thân mình thanh tĩnh. Đột nhiên, cô nhận ra chỗ này rất quen thuộc. Đây chẳng phải là ngôi biệt viên trước đây của nữ phụ ngu ngốc đó từng sống hai năm với tên thần kinh này sao? Có điều, cô nhớ lúc nãy là đang ở trước cổng Dạ Sắc mà? Sao bây giờ lại ở đây chứ? Tang Noãn không ngờ rằng trong lúc cô còn mê muội bởi những đợt tấn công tới tấp của Hoắc Thiên, đại ma đầu này nhân lúc đó đã chuyển sang chế độ không người lái trên xe. Dù sao chiếc xe này cũng tốn vài tram triệu để cải tạo nó thì làm sao không hiện đại cho được chứ? Cô thấy Hoắc Thiên bước xuống xe, cảnh giác được mùi nguy hiểm Tang Noãn liều sống liều chết không bước xuống xe. Hoắc Thiên không có ép buộc cô xuống, chỉ nói một câu bang quơ. “Được thôi, nếu như em không vào nhà thì sẽ có rất nhiều bạn không phải người tới thăm hỏi em đấy. Dù sao ở đây từng đồn đại là chỗ này từng là bệnh viện ma mà.” Tang Noãn nghe thấy vậy liền rụng rời tay chân. Một bà cô sống trên đời này không sợ bất cứ thứ gì lại sợ thứ không có khoa học nào chứng minh được. Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha! Cô tuy mạnh miệng nhưng vẫn nhanh chóng rời khỏi xe, bám lấy tay Hoắc Thiên nhìn tới nhìn lui xem có mấy bạn ấy không. Hoắc Thiên không khỏi cười phì ra. Đúng là mạnh miệng mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]