“Nếu như anh cưới tôi, mọi thứ tôi sẽ trả về lại cho anh. Anh thấy sao?”
Hoắc Thiên nghe xong câu này, vẻ mặt lạnh lùng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đến chói mắt. Anh đứng dậy phủi bụi trên vai mình, thật ra cũng chẳng có tồn tại hạt bụi bẩn nào cả mà tiến về phía cửa. Trước khi đi, anh không quên thốt ra một câu khiến cho Bạch Nhược không khỏi đen mặt cực điểm.
“Cô xứng sao? Ngoan ngoãn mà làm chó tang Mục gia đi, không đừng trách tôi không khách khí.”
Bạch Nhược thấy bóng dáng của Hoắc Thiên đã khuất dần sau cửa, cô ta ném hết đống đồ đạc đang bài trí trên bàn xuống đất. Khuôn mặt được phẫu thuật chỉnh dung quá đà càng trở nên vặn vẹo mà hét lớn lên.
“Hoắc Thiên, anh sẽ hối hận với những chuyện mà anh đã làm với tôi.”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, Bạch Nhược bấu chặt hai tay lại gằng mình để nén cơn giận. Nhưng mà sau khi nghe xong đối phương nói chuyện, cô ta càng bộc phát cơn điên dữ dội hơn.
“Thưa cô Bạch, cô Diệp đang đòi cô chuyển thêm tiền cho cô ấy đi mua sắm ạ.”
“Kêu con tiện nhân đó đi chết đi.”
Ngay sau đó Bạch Nhược liền cúp máy không cho đối phương trả lời, cô ta ném điện thoại xuống nền đất. Tiếng vỡ choang khiến cho màn hình chằng chịt vết nứt ở đó, chỉ kịp nhấp nháy vài ánh sáng le lói liền tắt phụt ngay sau đó. Bạch Nhược vớ được một bình hoa bên cạnh, cô ta túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/3209043/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.