Chương trước
Chương sau
Sau đó vài ngày thì những kẻ mang danh đứng về phía trung lập đã bắt đầu ngả mũ về phía Bạch Nhược, số cổ phần nhỏ cuối cùng đã nhanh chóng về tay của cô ta nên Hoắc Thiên đành phải rời khỏi chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị mà nhàn nhã hưởng thụ như một cổ đông bình thường nhưng lại nắm giữ tổng giám đốc của tập đoàn HT.

Bạch Nhược điên cuồng thay máu những nguyên lão trong công ty, không ngừng thay đổi hết cốt cáng bằng người của bên cô ta. Nói đúng hơn là người của lão cáo già Mục Thiệu thì đúng hơn. Lâm Việt Bân cũng được bổ nhiệm là phó giám đốc của tập đoàn HT khiến cho mọi người không khỏi sửng sốt nhưng rồi lại cũng đâu lại vào đấy, không muốn xáo trộn cuộc sống cơm áo gạo tiền của mình lúc này mà tham gia vào việc tranh đoạt quyền lực của tầng trên.

Do hành động ngang ngược xấc xược, bộ dạng kiêu căng của đám người Bạch Nhược khiến cho những người trung thành với tập đoàn HT không khỏi tức giận đùng đùng, đồng loạt làm đơn xin nghỉ việc khiến cho công ty dạo này xảy ra thiếu nhân viên tài giỏi nghiêm trọng, khiến cho Bạch Nhược đau đầu phải tuyển một đống người mới chân ướt chân ráo vào công ty khiến cho cái tập đoàn huy hoàng ngày nào lại nát be bét như ngày hôm nay. Nhưng mà ngân khố của công ty lại bị Hoắc Thiên âm thầm chuyển đi nên đã cạn kiệt hẳn đi, Bạch Nhược đành cắn răng bấm bụng mà đổ tiền túi vào ngân sách để tuyển thêm nhân viên cho công ty.

Thật ra những cốt cáng của công ty trước đây được sự chỉ huy của Hoắc Thiên cùng Tiêu Ngọc đằng sau, bọn họ lại trung thành tận tuỵ không phụ lòng, không phụ tình nghĩ của họ với người đứng đầu của mình. Có phút cùng hưởng có hoạ cùng chia mà. Đối với những người đứng đầu, người thuyền trưởng có những thuỷ thủ đoàn như vậy thật mừng muốn khóc ra nước mắt. Còn chuyện mà ngân khố ấy kia cùng là tác phẩm của Hoắc Thiên, nếu cô ta muốn làm chủ tịch thì trước tiên cũng nên làm chút chuyện gì cho công ty ấy nhỉ? Nhưng mà đám người mới mà cô ta tuyển thì cũng có chút người của Hoắc Thiên vào trong đó, bòn rút chút tiền của Bạch tổng thì cũng chắc không sao đâu ha?

Nếu mà Bạch Nhược biết được những chuyện này thì không biết biểu cảm của cô ta cực kỳ phong phú đến chừng nào. Đúng là thông minh lại bị thông minh hại mà ha ha ha.

May thay nhờ Tang Noãn dự liệu từ trước nên Hoắc Thiên anh mới có thể tránh bớt được tổn thất từ phía bên mình, nhờ thế mới có chuyện lùm xùm bê bối dạo gần đây. Vừa giải quyết được mấy con mối mọt trong công ty lại vừa lấy chút tiền của của Mục gia thì ngu gì không thử chứ? Nhiêu lúc nghĩ lại những thủ đoạn của Tang Noãn bày ra khiến cho Hoắc Thiên không khỏi rùng mình mà tán thưởng. Nếu như anh đối mặt với cô thương trường thì dù bản thân có tài giỏi đến mấy cũng không thể nào nắm được phần chắc chắn thắng được cô gái nhỏ này.

Nhưng dạo này không liên lạc được với Tang Noãn khiến cho Hoắc Thiên cực kỳ lo lắng, nếu không phải trước đó Tang Noãn dặn dò sẽ có một đoạn thời gian mình mất tích và không cho phép Hoắc Thiên anh đem người tìm kiếm sợ bứt dây động rừng thì anh đã không bồn chồn như ngồi trên đống than rồi. Thật khiến cho người ta không khỏi lo lắng quá đi mà.

Mà thôi nên giải quyết những chuyện này đã rồi hẳn tính sau. Nếu đống day dưa này không nhanh chóng giải quyết thì sẽ bất lợi cho bản thân mình mất. Hoắc Thiên nhanh chóng cắt đứt suy nghĩa miên man của mình nãy giờ mà bắt đầu vùi đầu bắt đầu giải quyết một số công vụ đặt trên bàn. Mặc dù không bận rộn như cái vị ngồi trên ghế chủ tịch hồi đồng quản trị kia nhưng mà cũng phải làm việc gương mẫu làm gương cho người khác chứ?

Hoắc Thiên chăm chú dán mắt vào chiếc máy tính xem tài liệu thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, anh không rảnh đầu ngẩng lên xem đối phương liền lên tiếng.

“Vào đi.”

Lâm Việt Bân cầm một tập tài liệu nhanh chóng bước vào, không quên đóng cửa lại. Anh ta tiến lại gần bàn làm việc của Hoắc Thiên, đưa cho anh tập tài liệu cầm trên tay mà nói.

“Hoắc tổng, phiền anh kí vào tập tài liệu này.”



Nghe giọng nói của đối phương, Hoắc Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy đối phương là Lâm Việt Bân. Khoé môi mỏng bạc khẽ nhếch cong lên một vòng nhàn nhạt, thanh giọng như có như không đầy mĩ vị mỉa mai nồng đậm bên trong.

“Ồ thì ra Lâm phó tổng vừa mới được bổ nhiệm đây sao? Hà cớ gì để cho một phó tổng mang vào đây chứ, Bạch chủ tịch không điều xuống cho ngài một vị thư ký sao?”

Lâm Việt Bân nào không biết ý vị bên trong chứ, anh ta coi như có như không đáp lại lời của Hoắc Thiên.

“Việc này không phiền Hoắc tổng quan tâm đến, phiền anh ký tên vào đây để tôi còn xử lý hợp đồng.”

“Vậy thật tiếc cho Lâm phó tổng rồi, bản tính tôi cực kỳ lạ lùng là phải đọc thật kỹ, phải cho thuộc những điều khoản bên trong rồi mới ký tên vào bên trong. Lỡ như có người nào đó động tay động chân vào đó thì chẳng khác gì tôi lãnh hoạ nữa.”

Đọc thật kỹ, phải cho thuộc? Chậc chậc chắc có đúng là như vậy không? Từ bao giờ lại cẩn thận thái quá đến thế hả?

Nghe câu nói xảo trá của Hoắc Thiên, Lâm Việt Bân dù tốt tính đến mấy cũng phải nổi điên mà nhẫn nhịn bước ra ngoài để không phát tiết tại chỗ. Hoắc Thiên ngồi tựa lưng đằng sau nhìn thấy bộ dạng của Lâm Việt Bân mà không khỏi cười lạnh một tiếng.

Muốn cướp vợ cùng với của công ty của Hoắc Thiên tôi sao? Lâm tiên sinh, anh thật nhã hứng đó nha.

Nếu không nhờ vụ việc ở vườn quốc gia hồi đó khiến cho anh phải điều binh động mã điều tra mọi thứ xung quanh đó, ai mà ngờ lại điều tra luôn kẻ thèm muốn dòm ngó vợ mình. Điều này khiến cho Hoắc Thiên cực  kỳ bực bội mà không ngừng bày trò quấy phá cho hắn ta không đến làm ở tập đoàn Tang Thị, ai mà ngờ được Lâm Việt Bân cũng chẳng phải người ăn chay gì mà sau đó một tháng đã thành công bước chân vào tập đoàn. May thay Tang Noãn không có tình cảm với anh ta, nếu không thì…

Nói đến đây Hoắc Thiên nheo mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này, biệt viện Tang Diên.

Hôm nay có một cuộc họp quan trọng ở vùng vịnh phía bắc thành phố H nên Tang Diên từ sớm đã lên trực thăng đi đến đó. Hắn ta rất muốn mang Tang Noãn đi theo nhưng mà sợ một phần không được an toàn, lại một phần sợ cô không ngoan mà bỏ trốn đi nữa. Nên hắn ta quyết định giam giữa Tang Noãn cô ở nhà. Tuy Tang Diên đến họp cuộc thương nghị ở thế giới ngầm nhưng mà không mang theo nhiều người, phần lớn để canh giữ Tang Noãn.



Sắp xếp một số chuyện, Tang Diên liền rời đi ngay sau đó. Tang Noãn khi tỉnh dậy thì biết chuyện Tang Diên hắn ta rời khỏi nhà mà không khỏi phẫn khích định nghĩ ra vài trò đào tẩu nhưng mà nghĩ đến hằng trăm cái máy camera chạy bằng cơm này không ngừng quan sát nhất cử nhất động này khiến cho Tang Noãn cô không khỏi từ bỏ ý định này đi.

Từ sau khi chuyện Tang Noãn làm loạn bữa trước thì hầu hết cả biệt viện này đều biết mọi an nguy của bản thân mình đều phụ thuộc vào cô gái trước mặt mình đây, mọi nhất cử nhất động khác thường của cô ấy cũng khiến cho cái mạng của bọn họ cũng bị đe doạ nghiêm trọng hẳn đi.

Tang Noãn nằm phơi nắng ở vườn hoa hướng dương sau vườn nhưng thực tế cô đang âm thầm quan sát mọi thứ thì hơn. Theo tính toán sơ bộ mấy ngày qua đi dò xét thì thấy cả biệt viện bố trí hơn trăm cái camera khắp nơi, chưa kể các chốt chặng thường xuyên đi tuần tra. Gần các tường thành thì luôn có các thủ hạ canh gác nghiêm ngặt vào cũng được trang bị vũ khí hạng nhẹ như súng, dao, một số vật khác. Nếu cô đoán không nhầm thì đó chẳng phải Glock 17 sao? Một loại bán súng chuyên dụng của quân đội Áo đây mà.

Cốc cốc… cốc cốc cốc…cốc cốc.

Nghe thanh điệu 2/3/2 quen thuộc khiến cho Tang Noãn dứt khỏi suy nghĩ miên man nãy giờ mà nhìn ngõ xung quanh. Sau một hồi quan sát thì thấy một người đàn ông kín đáo hướng về cô mà không ngừng ra ám hiệu hướng về cây táo cách đó không xa. Người đàn ông này thần kinh cực ký nhạy bén khi nhận ra Tang Noãn đã hiểu ra liền đi về phía chỗ khác ngay lập tức, tránh cho đám người ở đây nghi ngờ.

Tang Noãn làm như không có chuyện gì khẽ vươn người ngọ nguậy như không có chuyện gì, nhưng mà cô không vội vàng tiến lại về phía cây táo đó sợ bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra mất. Bởi vì mọi hành động bất thường của cô đều nhanh chóng bị báo cho Tang Diên cả.

Sau khi quan sát đám người kia không có hành động bất thường, Tang Noãn đứng dậy phủi phủi mông đi tiến về phía trước như không có chuyện gì. Cô vừa đi lại vừa ngắt hoa ở hai bên đường, từ từ tiến lại gần cây táo kia. Giả vờ tìm kiếm những trái táo chín nhưng thực tế đang đọc những dòng ký hiệu để lại trên thân cây. Thấy được hình vẽ tam giác có đính kèm mũi tên, Tang Noãn quan sát xung quanh đó rồi mới tiến lại gần định trèo lên cây.

Một người hầu hốt hoảng khi thấy hành động này của cô vội vàng chạy đến ngăn cản, Tang Noãn nhân cơ hội đó liền nhét thẳng vào cổ tay áo của mình người hầu kia không hề hay biết. Hành động nhanh lẹ này giúp cô tránh thoát một kiếp.

Tiếp nhận được cái ghế mà người hầu mang ra, Tang Noãn ngoan ngoãn không leo trèo nữa mà để cho bọn họ hái lấy, cũng như giúp cô xoá bỏ mọi dấu vết lẫn những kí hiệu mà bọn họ âm thầm trao đổi. Thấy được người hầu hái táo xong, Tang Noãn nhàn nhạt cảm ơn một tiếng rồi lấy một trái từ tốn đi vào bên trong nhà. Dù sao lấy ra trong đó sẽ an toàn hơn.

Tang Noãn nhanh chân tiến vào phòng mình, biết căn phòng mình thế nào cũng có vài cái camera giám sát nên cô đành giả vờ cầm lấy chút áo quần bước vào phòng tắm bởi vì khi đó máy quay sẽ bị tắt đi bởi vì lệnh của Tang Diên. Đây là điều tốt để cho Tang Noãn mà.

Nhanh chóng bước vào phòng tắm, không quên lấy cây đèn pin kiểm tra xung quanh xem xét không có bất cứ thứ gì khác thường, Tang Noãn mới lấy ra mảnh giấy được giấu ở trong cổ tay.

Mọi thứ đều diễn ra như đúng kế hoạch, nhưng mà không thể cầm cự được lâu. Mong cô nhanh chóng thoát ở đó ra để giải quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.