Chương trước
Chương sau
“Về nói với lão ta, muốn đối phó Tang Noãn này thì ông ta cần xuất lực đàng hoàng vào. Đừng đưa đám tôm tép này tới đây, chơi chán ngắt lắm."



Các mặt báo, các trang tin tức đưa tin nóng hổi về việc tập đoàn dùng hàng kém chất lượng, hết hạn để cứu tế cho đoàn cư dân bị ảnh hưởng thiên tai miền xuôi. Khiến cho toàn dư luận nhảy vào cấu xé , chỉ trích ác liệt. Họ không quan tâm đến sự thật, chỉ dựa vào tin tức vỉa hè mà tấn công vào tập đoàn Tang Thị. Điều này đã ảnh hưởng đến không hề nhỏ đến thị trường cổ phiếu của tập đoàn Tang Thị lúc này.

Thị trường chứng khoán dạo này cực kỳ biến động, trên vùng thì có sự kháng cự, dưới vùng là chống đỡ khiến cho cả hai giằng co cắn xé, tranh chấp lẫn nhau. Chỉ sơ sẩy một chút thì nền thị trường chứng khoán sẽ bị sụp đổ hoặc bị nền tảng lớn mạnh khác nuốt chửng lấy. Tang Thị đang trên đà phát triển mạnh mẽ nên thị trường cổ phiếu cũng được đầu tư mạnh mẽ này. Nếu như thị trường cổ phiếu biến động chiều hướng tiêu cực thì coi như Tang Noãn lại chịu mất một mảng thịt lớn. Bây giờ những tập đoàn đối thủ đang lăm le bổ xẻ miếng bánh béo bở này.

Một khi mà tập đoàn Tang Thị ngã xuống cũng đồng nghĩa một chúa tể một vùng bị triệt hạ, bọn họ sẽ có nhiều tài nguyên ở thị trường hơn. Nếu có thể thì mở rộng quy mô kinh tế của họ hơn từ việc Tang Thị sụp đổ. Nên tiện tay thêm dầu vào lửa cho ngọn lửa dư luận càng lan nhanh hơn nhanh chóng.

Tuy nhiên bọn họ quá đề cao bản thân mình quá, Tang Thị sừng sững gần một thế kỷ qua trải qua biết bao thế giới được xác lập. Muốn nói cây đại thụ to lớn này muốn ngã xuống thì chuyện đó quá xa vời. Đừng nói mấy cái tin tức vỉa hè cùng với chút biến động ở thị trường cổ phiếu liền cho rằng Tang Thị nay mai tràn ngập mặt báo là tin phá sản.

Đừng quên rằng Tang Noãn không phải là một người lương thiện gì, tuy cô không muốn dính dáng mấy thứ liên quan đến vi phạm pháp luật gì đó không có nghĩa là thầy tăng ăn chay niệm phật chờ một chỗ để người khác đến ăn thịt. Hãy nhớ rằng một tập đoàn vững vàng suốt gần một thế kỷ qua không khỏi nhuốm chút máu tanh, đạp xương trắng để làm bệ phóng đứng lên.

Tang Noãn nhìn báo cáo về biến động nền cổ phiếu thị trường có chút nhíu mày lại. Không ngờ lúc này đã giảm sâu đến như vậy. Nhưng mà cô không vội lên tiếng gì hết để cho dư luận càng ngày càng lớn lên, cổ phiếu và thậm chí cổ phần sẽ giảm sâu. Khi đó Tang Noãn sẽ thau tóm lại đống đồ đó. Sau đó liền kích một phát súng về Mục gia. Nghĩ đến đó chắc là vui lắm nha.

Ánh mắt nhàn nhạt lại loé lên tia sát khí bên trong, Tang Noãn thừa biết cái trò dơ bẩn này là do Mục gia đứng đằng sau bày trò lấy. Việc mà cô chặt đứt mạch kinh tế ngầm của lão ta khiến cho lão Mục kia ngồi không yên đây mà.

Vươn tay lấy một cốc rượu vang đỏ nhấm nháp một chút, độ cay nồng nhàn nhạt lan toả khắp khoang miệng non mềm. Xúc cảm của rượu mang lại khiến cho Tang Noãn lúc này cực kỳ hưng phấn lên, tia sát khí càng mạnh mẽ hơn. Tang Noãn nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói mềm mại phát ra vài tiếng bâng quơ khiến ai nghe thấy cũng phải sởn óc.

“Nước trong không có cá, sống sạch quá không ai chơi. Nếu như ông muốn chơi, tôi đây không ngại chơi với ông một trận. Còn chuyện ông đã làm với HT, tôi nhất định cho ông thành một con chó tang, chỉ có thể lăn lộn ở những chỗ bẩn thỉu.”



Mục gia.

Mục Thiệu ngồi giữa trung tâm đại sảnh xung quanh lão ta là những cô em mọng nước đang loà lỗ phục vụ cái dục vọng bệnh hoạn của lão ta. Lão ta cực kỳ tự nhiên hưởng thụ mặc dù vợ lão ta đang ngồi ở đó, yên tĩnh kiềm nén bản thân bằng nét mặt nhàn nhạt lạnh lùng.

Mục phu nhân không thể chịu nổi cảnh dâm ếu trước mặt mình liền quay người đi lên lầu để cho chồng mình thoả sức làm chuyện xằm bậy. Đang vui thú thì đột nhiên một người hầu cận đột nhiên bước vào, nhanh chóng tiến lại gần thông báo.

“Thưa lão gia, bên ngoài có người tự xưng là Thiên Tử. Muốn gặp lão gia ạ.”



Mục Thiệu có chút bực bội khi có người đột nhiên tới quấy rối nhã hứng của mình bây giờ. Nhưng đối phương là Thiên Tử nên ông ta không dám biểu lộ thái độ mà nhanh chóng phất tay mấy người phụ nữ tránh mặt một chút, chỉnh trang trang phục một chút liền đi ra tiếp đón đại ma vương thế giới ngầm đầy máu tanh này.

Thấy Mục Thiệu bước trong nhà ra, vẻ mặt niềm nở tiến lại gần tiếp đón Tang Diên đang tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta tiến lại thấy vậy liền nhẹ tay gõ lên vài tiếng thâm thuý.

Cốc cốc cốc.

Tiếng động này nhanh chóng đánh thức Tang Diên đang dưỡng thần bên trong. Thấy vậy Tang Diên mở cửa xe bước ra, hắn tiêu soái lấy một chiếc khăn tay lau kỹ hai bàn tay của mình. Mục Thiệu thừa biết bệnh sạch sẽ của Thiên Tử liền không dám vươn tay ra bắt chào hỏi, nhún nhường mời Tang Diên bước vào bên trong.

“Thiên Tử, sao hôm nay rồng đến nhà tôm vậy. Sao ngài không báo trước để tôi chuẩn bị tiếp đón nồng hậu chứ?”

Tang Diên bước vào thì có một mùi d…â…m uế nồng nặc sộc thẳng vào khứu giác của mình. Nghe giọng nói ân cần giả lả của Mục Thiệu mà không khỏi lạnh nhạt nói ra khiến cho lão già này chết sững.

“Có lẽ việc tôi tới đã phiền lão gia dứt khỏi niềm lạc thú của mình nhỉ? Cái mùi gớm ghiếc này, gia chủ như ông cũng bắt tôi ngồi ở đây sao?”

Mục Thiệu da đầu có chút căng cứng khi đối mặt với khí thế áp đảo đáng sợ mà Tang Diên mang lại. Âm thầm lau mồ hôi trên trán mình, Mục Thiệu nhanh chóng mời Tang Diên lên phòng làm việc của mình rồi mới tiếp chuyện.

Khi bước vào thư phòng, Tang Diên tự nhiên đảo khách thành chủ ngồi xuống trước xuống ghế không quên đưa mắt ra hiệu cho lão ta ngồi phía trước mình.

“Ông ngồi đi.”

Mục Thiệu không nói nhiều lời liền ngồi xuống, lão ta lấy điện thoại nhấn một dãy số rồi ôn tồn ra lệnh.

“Mang lên thư phòng cho tôi hai tách trà, nhanh nhanh cái chân lên.”

Tang Diên thấy Mục Thiệu nói chuyện điện thoại xong, mặt không biến sắc lấy ra một khẩu súng ném trước bàn khiến cho mặt mày lão cáo già Mục Thiệu không khỏi âm trầm xuống.

“Ngài đưa tôi cây súng là có ý gì?”

“Có lẽ Mục lão gia ông đã già rồi. Tôi nghĩ nên nâng đỡ một hậu bối Mục gia khác lên thay thế rồi.”

Mục Thiệu nghe vậy mặt mày nhăn nhó đến cực điểm, cố tình không hiểu chuyện mà Tang Diên muốn nói đến.



“Thiên Tử ngài cứ thích đùa, tôi đây tuy đã có tuổi nhưng không có nghĩa năng lực đã hết.”

Tang Diên nghe vậy liền nhướng mày lên nhìn về lão ta, một tay thô bạo đập mạnh xuống bàn.

“Ông nghĩ tôi rảnh đùa với ông sao, hả? Tôi đã cấm tiệt ông đụng đến Tang Thị rồi, lỗ tai của ông bị điếc sao?”

“Nhưng mà…”

Mục Thiệu chưa kịp mở lời liền bị Tang Diên mặt mày cực kỳ âm trầm cướp lời lấy.

“Tôi cảnh cáo ông một lần cuối cùng, ông muốn động ai thì tuỳ ông. Còn ông dám giở trò nhắm vào Tang Thị thì ông nên coi chừng cái mạng của cả toàn Mục gia này đi.”

Nói xong Tang Diên lập tức rời đi để cho Mục Thiệu cực kỳ đay nghiến trong lòng dữ dội. Oắt con, sau khi tao lật đổ Hoắc gia thì tiếp đó lại là là mày.



Dư luận vẫn không ngừng dữ dội về tin tức tập đoàn Tang Thị về vụ việc tiếp tế lương thực đồ hết hạn, hàng hoá kém chất lượng cho cư dân miền xuôi. Mới đây tiếp tục một đoạn video ghi hình lại cảnh côn đồ đến đập phá trước cửa tập đoàn khiến dư luận càng trở nên náo loạn hơn nữa.

Hàng vạn chỉ trích nặng nhẹ liên tục rơi xuống, ác ý nhắm vào tập đoàn Tang Thị. Hễ có một lời thanh minh thì liền bọn người kia tấn công liên tục, thậm chí con gây bạo lực mạng với người kia nữa. Dần dà không còn có ai dám lên tiếng thanh minh tẩy trắng cho Tang Thị cả.

Điều khiến cho bọn càng tin tưởng hơn là Tang Thị không có một động thái nào lên tiếng phản bác đến tin tức này. Dường như cực kỳ im hơi lặng tiếng với vấn đề này. Tang Noãn định tiếp tục duy trì cục diện thêm một thời gian thì được tin tức nhân viên của mình bị đáng gây thương tích do vụ việc này mà nhập viện lấy. Điều này khiến cho cô cực kỳ tức giận mà chuẩn bị đáp trả một vố cho đám người nhảy nhót như chó sủa rông ngoài đồng vậy.

Đứng đầu điều khiển cục diện là Mục Thị, dưới sự chỉ đạo của lão Mục Thiệu đã mở một cuộc họp báo rầm rộ nhằm lên tiếng chỉ trích vấn đề lùm xùm dạo gần đây. Với tinh chất nêu cao tinh thần nhân đạo, Mục Thiệu đã đứng trước toàn thể phóng viên về chuyện này.

“Với tư cách là một người lãnh đạo, bản thân tôi không cho bản thân mình lại làm chuyện đại nghịch bất đạo kia. Đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì hãy đặt cái tâm mình vào trong đó. Bọn họ cũng là con người, là đồng bào cùng chung sống trong một đất nước thì chúng ta cần phải vươn tay giúp đỡ cho bọn họ chứ?”

“Chẳng như ai đó, vì cái danh tiếng tiểu tiết mà làm ra cái chuyện táng tận lương tâm. Thử hỏi giả sử đặt bản thân mình vào cư dân miền xuôi kia, có cực kì phẫn nộ với hành vi trên hay không?”

“Và còn hơn thế nữa, việc nhân đạo thiện nguyện là việc phải đặt trái tim ra hàng đầu. Tôi đây cực kỳ ghét những đám người dùng việc thiện nguyện để mà PR cho bản thân mình cả.”

“Tôi, Mục Thiệu, chủ tịch tập đoàn Mục Thị. Nhân danh người đứng là một người đứng đầu, tôi quyết định tiếp tục xuất ra hơn 700 triệu để cứu tế cho cư dân miền xuôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.