Trong cung Càn Khôn, Phong Dục đang phê tấu chương, sắc mặt nghiêm túc.
A Dư liếc mắt, căn bản không dám ghé sát vào, nàng đứng ở một bên, khuấy nước canh mà cung nhân đưa vào, nháy mắt mùi hương đã phả vào mũi.
Chu Kỳ phái người đi đã cố ý dặn dò là phải đưa đến cho hoàng thượng nên tất nhiên người trong Ngự Thiện Phòng không dám chậm trễ.
A Dư nhón lấy cái muỗng, múc một chén nhỏ rồi đặt ở trong tầm tay nam tử, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, uống chút canh rồi hẵng xử lý.”
Trong lòng nàng biết sau khi lâm triều xong hoàng thượng liền đến các Linh Việt, lúc này chắc chắn là chưa dùng thiện, có điều ngay cả như vậy, nàng vẫn cố gắng thật nhỏ giọng, sợ quấy rầy nam tử xử lý chính vụ.
Nhưng mà rõ ràng hôm nay tâm trạng của Phong Dục không tồi.
Nàng vừa dứt lời, Phong Dục liền ngừng việc trên tay, tiếp nhận chén canh nàng dâng lên.
Hắn ăn một ít rồi nói: “Lần sau nàng dâng đồ lên ngự tiền, có thể có chút thành ý hơn không?”
A Dư ấm ức lắm:: “Thiếp thân không có thành ý ở đâu chứ?”
“Cố ý dặn dò hầm canh, nấu gần một canh giờ, lại mỏi mắt trông mong đưa đến cho hoàng thượng.”
Dứt lời, nàng dừng một chút, lại nhắc lại chuyện cũ: “Thật ra thiếp thân muốn có thành ý hơn, nhưng hoàng thượng lại không được.”
Phong Dục ăn canh xong thì đặt chén sang một bên, trong lòng biết nàng lại nhắc tới chuyện phòng bếp nhỏ nên lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933311/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.