Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng không giữ lại được con của Trần tài tử, lúc thái y nói ra những lời này, Phong Dục nhắm hai mắt lại, giận dữ mắng một câu: “Đồ vô dụng!”

Hắn hận không thể nhấc chân mình lên đạp một cái.

Lúc này, Chu mỹ nhân đột nhiên giãy dụa xuống mặt đất từ giường nhỏ mềm, quỳ xuống không đứng lên, mắt nàng ta đỏ bừng, gằn từng chữ: “Hoàng thượng, nửa năm ngắn ngủi, phi tần hậu cung đã hai lần liên tiếp sẩy thai ngoài ý muốn.”

Nàng ta gằn từng chữ ‘Ngoài y muốn’, mang theo ý châm biếm vô hình.

Còn không phải sao, lúc trước nàng ta mất con, bị hủy thân thể cuối cùng đều đổ cho hai chữ này.

Hô hấp Phong Dục hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn về phía nàng ta, nhìn thấy nàng ta cúi người, dập đầu xuống, quỳ hoài không dậy: “Nguyên nhân thiếp thân sẩy thai, xác chết Mai Lâm dẫn đến Ngọc mỹ nhân suýt nữa sẩy thai, đến nay vẫn chưa điều tra rõ kết quả, sao lại không cho những kẻ có ý thêm can đảm chứ?”

Nàng ta nói: “Hôm nay Ngọc mỹ nhân bị người đẩy xuống bậc thang, Trần tài tử lại bị hại sẩy thai, ai biết lần sau người gặp nạn lại là ai?”

“Hoàng thượng! Nếu như vẫn không tra ra hung thủ, bảo thiếp thân yên tâm kiểu gì?”

“Chính là vì lo lắng cho thai nhi trong bụng Thục phi nương nương và Ngọc mỹ nhân, thiếp thân cầu xin Hoàng thượng nỗ lực điều tra bằng được, cho chúng thần thiếp một công bằng!”

Nàng ta dập đầu thật mạnh, sắc mặt trắng bệch, cái trán tím xanh, nhếch nhác không chịu được, nhưng mỗi chữ mỗi câu của nàng ta lại như nước mắt máu, thiêu đốt người ta đau đớn.

Nàng ta vừa nói xong, Chu Kỳ quỳ xuống ứng theo, mắt đỏ bừng, từng lời bi thương: “Cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho chủ tử! Chủ tử bị người khác đẩy xuống bậc thang, nếu như không phải Chu mỹ nhân liều mạng bảo vệ, hậu quả khó mà lường được!”

Cung nhân bên người Trần tài tử liền quỳ gối trước mặt Phong Dục, dập đầu không chịu dậy: “Nô tỳ cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho chủ tử!”

Hoàn cảnh trước mắt khiến đám người hai mặt nhìn nhau, nhất là dáng vẻ thê thảm của Chu mỹ nhân càng khiến người ta khó tránh khỏi sinh ra sự thương cảm.

Ba người trước mắt có thai, đều bị hãm hại, nếu như đến phiên các nàng, các nàng có thể may mắn thoát được không?

Thục phi dời ánh mắt, sự chột dạ nhè nhẹ chợt lóe lên, nàng ta vừa định nói chuyện, bỗng thấy phi tần cả điện ồn ào quỳ đầy đất, cùng nhau dập đầu nói: “Xin Hoàng thượng điều tra hung thủ, cho hậu cung một sự bình yên!”

Cho dù là tự nguyện hay là thuận thế làm theo, trong cả điện trừ Hoàng hậu và Thục phi ra, còn lại đều quỳ xuống!

A Dư không nhúc nhích, nàng nằm trên giường, chỉ yên lặng nhìn qua nam nhân, nước mắt chảy xuống thuận theo khóe mắt, sau khi rơi vào sợi tóc, trong chớp mắt không còn bóng dáng.

Thục phi vịn tay Anh Du, xoay người quỳ xuống, đáy lòng lại hận đến nghiến răng.

Đám người này bị điên rồi sao?

Phong Dục nhìn người quỳ đầy đất, không nói hắn vốn vô ý bao che cho người đứng phía sau, cho dù có sau lời nói của Chu mỹ nhân, ý nghĩ này cũng sẽ biến mất không còn tung tích.

Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng hoàng tự.

Kể cả là kẻ nào nào đi chăng nữa.

Đôi mắt hắn lạnh lùng không có một chút nhiệt độ.

Chu mỹ nhân nói không sai, là hai chuyện trước đó không giải quyết được gì đã cổ vũ cho những người kia, khiến các nàng gan to bằng trời, từng kẻ ra tay lên người hoàng tự!

Phong Dục đứng thẳng người, hắn dặn dò từng câu từng chữ: “Dương Đức, thông báo cho Ngự Lâm quân, điều tra các cung các điện, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.”

“Dẫn thái y đi kiểm tra đồ vật Trần tài tử ăn uống mang theo hôm nay.”

“Tạm giam toàn bộ người ở gần Trần tài tử trước khi xảy ra chuyện.”

Hắn lạnh lùng nhìn qua đám người một cái, rồi mới nói: “Bất luận là người nào có dính dáng tới việc này, là phi tần thì ban rượu.”



“Là cung nhân thì lăng trì (*)!”

Ban rượu, chính là rượu độc, trước khi chết phải chịu đủ nỗi khổ đau bụng rồi mới được ban chết.

Lăng trì, xẻo từng miếng thịt trên người khi người ta còn tỉnh táo, sống không bằng chết.

Mục đích cầu xin của Chu mỹ nhân không gì hơn cái này, chuyện đã xong rồi, Lặc Nguyệt hoảng hốt run sợ nâng nàng ta lên giường nhỏ mềm, thái y vội vàng tới thi châm giảm đau cho nàng.

Bên phía A Dư thì tương đối đơn giản, lúc Phong Dục nhìn về phía nàng, nàng liền chủ động mở miệng: “Lúc người kia đẩy thiếp thân bị thiếp thân vô ý cào một cái, trên tay người nào có vết thương mới vậy thì nhất định là người đẩy thiếp thân.”

Tuy rằng nàng không sao, nhưng người này lại thật sự có ý nghĩ không để yên cho nàng.

Nàng chỉ cần nghĩ đến sự hoảng sợ trong nháy mắt kia, liền cảm người kia dù chết cũng khó mà tiêu tan được mối hận trong lòng nàng.

Một câu đơn giản của nàng, Phong Dục lại đột nhiên xiết chặt lòng bàn tay.

Bây giờ Trần tài tử sẩy thai, thân thể Thục phi cũng không rõ, thai nhi trong bụng Ngọc mỹ nhân chính là quan trọng nhất, hắn không dám nghĩ đến, nếu như Chu mỹ nhân và cung nhân không bảo vệ nàng thì lúc này sẽ là cảnh tượng gì?

Hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy đáy lòng tuôn trào một trận giận dữ nghĩ mà sợ hãi.

A Dư nói rất cụ thể, rõ ràng như vậy, dễ dàng có thể bắt được người kia là ai.

Nhưng sau khi Phong Dục hạ lệnh, lại tìm ra ba người mu bàn tay có vết thương.

A Dư quét mắt, cảm thấy người kia thật sự gian xảo.

Phi tần là Trác tần, và vị nhìn quen mắt, A Dư nhíu lông mày, hồi lâu sau mới nhớ tới là ai.

Chính là vị Mạnh mỹ nhân lúc trước lúc thỉnh an, nói nàng không có ý tốt, quấy rầy Hoàng thượng xử lý việc nước kia.

Cung nhân xa lạ, A Dư cũng không nhận ra.

“Hoàng thượng xem xét rõ ràng, thiếp thân và Ngọc mỹ nhân không thù không án, sao lại đi hại nàng?”

Tiến vào hậu cung này, chính là kết thù với tất cả các phi tần còn lại.

Phong Dục lớn lên tại hoàng cung từ nhỏ, sao mà không biết đạo lý này? Nhưng từ trước đến nay Hoàng đế đều như thế, cho dù hiểu rõ, có lúc có thể giả vờ không rõ.

Hắn không để ý đến lời này của Trác tần, trực tiếp lạnh giọng hỏi: “Vết thương trên tay ngươi từ đâu mà có?”

Trác tần lắc đầu, buồn rầu không thôi: “Thiếp thân cũng không biết, lúc vừa đi vào Thiên Điện, mu bàn tay đột nhiên tê rần, thiếp thân đưa tay nhìn lên đã thành dáng vẻ này.”

Nàng ta vừa dứt lời, Mạnh mỹ nhân và cung nữ kia cũng vội vàng gật đầu, hoảng loạn không ngừng hùa theo.

Mạnh mỹ nhân càng hồi hộp hoảng loạn, nàng ta vốn dĩ có thù oán với Ngọc mỹ nhân, cộng thêm trên tay có vết thương, như vậy hiềm nghi trên người nàng ta càng lớn hơn.

Cung nhân sợ hãi vô cùng, hoảng loạn khóc lóc: “Hoàng thượng xem xét rõ ràng, cho dù có to gan đến mấy nô tài cũng không dám đẩy Ngọc mỹ nhân!”

Nhìn ba người, có người không ngừng suy đoán: “Trước đó Mạnh mỹ nhân có kết thù kết oán với Ngọc mỹ nhân, không phải nàng ta chứ?”

Người bên cạnh nàng ta đẩy nàng ta, ra hiệu nàng ta không nên nói lung tung, miễn rước họa vào thân.

Vị phi tần kia lập tức ngậm miệng lại, sợ rụt đầu một cái, tuy nói Mạnh mỹ nhân không được sủng nhưng ai cũng không muốn dính líu vào chuyện này.

Mặc dù nàng ta ngậm miệng nhanh, những lời cần nói cũng đã nói, cũng bị người khác nghe thấy.

Lúc mọi người ở đây cũng nghi ngờ Mạnh mỹ nhân, Chu mỹ nhân đột nhiên mở miệng: “Nếu thiếp thân nhớ không sai, lúc Ngọc tỷ tỷ ngã xuống, Trác tần tỷ tỷ ngay sau lưng Ngọc tỷ tỷ đúng không?”



Sắc mặt Trác tần không thay đổi, nói: “Lúc ấy Trần tài tử đột nhiên kêu đau, thần thiếp cũng lùi về phía sau theo đám người, trong lúc vô ý mới đi tới sau lưng Ngọc mỹ nhân.”

Trong lúc vô ý?

Trác tần vừa dứt lời, Chu Kỳ lập tức nhíu mày phản bác lại: “Vị trí Trác tần phía trên Trần tài tử, nếu mà lùi lại thì cũng nên lùi về phía trên, sao lại vượt qua Trần tài tử lùi tới sau lưng chủ tử?”

Căn bản là không còn gì để nói.

Những người còn lại có lùi đi, cũng chỉ là muốn rời xa phạm vi chỗ Trần tài tử mà thôi.

Còn A Dư và Chu mỹ nhân lại là nhóm thứ nhất hàng thứ năm.

Mặc dù cách Hoàng thượng khá xa nhưng lại là chỗ tốt nhất xem múa kịch.

Nếu như Trác tần di chuyển cũng nên lùi về phía gần Hoàng thượng, mà không phải vượt qua Trần tài tử, đi thẳng đến bên cạnh hàng năm.

Chu mỹ nhân bỗng nhiên nói: “Ngay cả như vậy, cũng không thể định tội Trác tần tỷ tỷ, huống gì lúc ấy Mạnh mỹ nhân cũng ở sau lưng Ngọc tỷ tỷ.”

Nàng ta vừa dứt lời, Trác tần còn chưa kịp thở phào, liền nghe nàng ta nói tiếp: “Nhưng mà trước đó vài ngày lúc thiếp thân thư từ với mẫu thân, mẫu thân có nói một chuyện thú vị ngoài cung với thiếp thân.”

Phi tần thường ở hậu cung, không được gặp người nhà, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ thư từ qua lại với người nhà, phần lớn phi tần trong cung đều sẽ làm vậy, thậm chí đã xin phép Hoàng thượng và Hoàng hậu còn có thể cử cung nhân về nhà.

Thư từ qua lại với người nhà không có gì lạ, nhưng mọi người tò mò là câu chuyện thú vị trong miệng nàng ta.

Gần như vào lúc nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Trác tần đột nhiên thay đổi, nàng ta cười gượng, sự ôn hòa trước đó cũng biến mất, nàng ta nói: “Chu mỹ nhân thật là có nhã hứng, ngay cả chuyện thú vị ngoài cung cũng biết rõ ràng!”

Phong Dục nhắm mắt lại, phản ứng của Trác tần đã nói rõ không ít chuyện, hắn lạnh giọng ra hiệu Chu mỹ nhân nói tiếp.

Chu mỹ nhân cụp mắt: “Mẫu thân nói với thiếp thân, Trác phủ có một nô tỳ vừa sinh hạ một bé trai, nhà chồng nàng ta vô cùng vui mừng, không chỉ như thế, ngay cả Trác phủ dường như cũng có chút vui mừng, cố ý điều thị nữ này đến bên người chủ mẫu hầu hạ.”

“Việc này xảy ra ở chỗ nào đều khá là kỳ lạ hiếm có, mẫu thân mới nói vài câu với thiếp thân.” Nàng ta ngửa đầu nhìn về phía Trác tần vẻ mặt cứng ngắc, dịu dàng hỏi nàng ta: “Không biết rằng Trác tần tỷ tỷ có biết việc này không?”

Trác tần nhếch khóe miệng: “Thần thiếp đã lâu chưa liên lạc với gia đình, dù truyền thư từ nói lời nhớ nhung còn chưa đủ, nào có lòng dạ rảnh rỗi mà nhắc tới chuyện thị nữ.”

“Thật sao?” Chu mỹ nhân không nói tin hay không tin, chỉ là có chút tò mò nói: “Sau khi nghe nói việc này, thiếp thân phát hiện một chuyện rất khéo, không biết tỷ tỷ có thể giải thích nghi hoặc cho thiếp thân không?”

“Nghe nói nhà chồng thị nữ kia họ Chân, còn có một nữ nhi, đầu năm vào cung làm cung nữ.” Chu mỹ nhân ngắt lời nàng ta, nói: “Rất khéo ở chỗ là, trước đó vài ngày cung nữ tên Chá Vu cắn lưỡi tự tử tại Thận Hình ty. Lúc tiến cung, tên ghi lại trong danh sách trùng hợp cũng họ Chân.”

“Trác tần tỷ tỷ, tỷ nói có trùng hợp không chứ? Lúc thị nữ kia lâm bồn, vừa vặn cũng là lúc Chá Vu cắn lưỡi tự tử.”

Đã nói đến nước này, ý của Chu mỹ nhân không cần nói cũng biết.

Chưa bàn đến đáy lòng mọi người suy nghĩ thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần sắc mặt Phong Dục âm trầm trong nháy mắt, đã biết được việc này tuyệt đối không tốt lành.

Chính là lúc này, Mạnh mỹ nhân đột nhiên nói: “Đúng rồi! Lúc mu bàn tay thiếp thân bị thương, Trác tần ngay bên cạnh thiếp thân, nhất định là nàng!”

Mạnh mỹ nhân căm hận nhìn Trác tần: “Hoàng thượng! Chính là nàng! Ba lần bốn lượt mưu hại Ngọc mỹ nhân, còn hãm hại thiếp thân! Người tâm địa ác độc như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!”

Trác tần không thể nào biện bạch, nàng ta theo bản năng mà cầu xin Hoàng hậu cứu mình.

Nàng ta biết, người Hoàng thượng kính trọng nhất là Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu mở miệng, nàng ta nhất định có một chút hy vọng sống!”

Nàng ta chuyển hướng về phía Hoàng hậu: “Nương nương...”

Giọng nói đột nhiên bị Phong Dục ngắt lời, lúc này đáy lòng hắn toàn là lửa giận, bây giờ tra ra Trác tần không chỉ là hung thủ đẩy Ngọc mỹ nhân hôm nay, mà còn là người hại Ngọc mỹ nhân suýt chút nữa sảy thai trước đó, sao có thể tha cho nàng ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.