Chương trước
Chương sau
Bóng đêm dày đặc, một trận gió lạnh thổi qua, lá trúc nhẹ nhàng đong đưa truyền ra tiếng vang sào sạt.

Trong điện chỉ thắp một chiếc đèn nến, ánh sáng tối tăm, Phong Dục ngồi trước ngự án, cúi người cầm bút viết gì đó.

Dương Đức đẩy cửa ra, rón rén đi tới.

“Phong Dục, lư hương cung Càn Ngọc bị thay đổi.”

Động tác cầm bút của Phong Dục dừng lại, đặt bút xuống, hắn nhìn chằm chằm chữ màu đen trên sổ con, hồi lâu sau mới bóp đầu lông mày, trong điện yên tĩnh vang lên âm thanh nhỏ nhẹ.

Dương Đức nhìn nước trà đã lạnh trên ngự án, nuốt ngụm nước bọt xuống, mới thấp giọng hỏi: “Vậy Hoàng thượng, chúng ta có ngăn cản không?”

Hắn ta nheo mắt nhìn sắc mặt nam nhân, âm thầm cúi đầu xuống, bất kể qua bao lâu, hắn vẫn cứ cảm thấy trái tim vua khó dò.

Hậu cung này không có chuyện nào có thể giấu diếm được Hoàng thượng.

Hoàng hậu đổi hương của cung Càn Ngọc, sau khi Chu mỹ nhân sinh non, Hoàng thượng đã biết được, vốn dĩ hắn ta tưởng rằng Hoàng thượng sẽ giận, nhưng Hoàng thượng lại làm như không biết.

Nếu không có Hoàng thượng, chỉ có Hoàng hậu dặn dò, cung Càn Ngọc đổi nhiều thái y tới tới lui lui như vậy, sao lại không có một người tra ra lư hương khác thường?

Phong Dục nhìn về phía lô hương phỉ thúy trong góc, hồi lâu sau, hắn mới nói một câu: “Ngọc mỹ nhân tự biết có thai liền không đốt hương nữa.”

Dương Đức cúi đầu càng thấp hơn, dưới đáy lòng bổ sung câu tiếp theo thay Hoàng thượng, còn Thục phi biết rõ không thoải mái nhưng chưa bao giờ nghĩ tới không đốt hương.

Nói cho cùng, lúc trước Thục phi không coi trọng hoàng tự, chung quy chọc Hoàng thượng chán ghét.

Dương Đức do dự một lát: “Vậy Chu tu dung...”

Những gì làm Chu tu dung cũng không ít hơn Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn giao tiểu công chúa cho Chu tu dung nuôi dưỡng, thậm chí trực tiếp thăng cho Chu tu dung phẩm vị cao như thế, Dương Đức có chút không rõ, vì sao Thánh thượng phải làm thế?

“Mẫu phi của tiểu công chúa có thể là Chu tu dung, tất nhiên cũng có thể là người khác, sau này nàng không thể có con, lại là người thông minh, tất nhiên hiểu rõ nên làm thế nào.”

Hắn lại nâng bút lên, chấm chấm mực nước, viết hai chữ lên sổ gấp.

Dương Đức liếc mắt, rồi mới chần chờ hỏi: “Vậy Hoàng thượng, chúng ta mặc kệ chuyện này sao?”

Lúc trước Ngọc mỹ nhân suýt nữa đẻ non, Hoàng thượng liền trợ giúp đẩy Chu tu dung về phía Ngọc mỹ nhân, sự thật cũng đúng như dự đoán của Hoàng thượng, vì báo thù cho bào thai trong bụng, Chu tu dung gấp gáp không chờ kịp tìm nhược điểm của Trác tần đi tìm Ngọc mỹ nhân.

Thật sự không ngờ tới, tin tức nhị phòng Chu thị cũng là Hoàng thượng tìm người đưa tới.

Mà Trần tài tử có thai là một việc ngoài ý muốn.

Hắn ta đi theo bên người Hoàng thượng đã lâu, tất nhiên biết được một số chuyện Hứa tiền triều, Hoàng thượng sủng hậu phi, quả thực không có cố kỵ gì, nhưng Trần gia không được có con.

Cũng bởi vậy, lúc Dung tần sinh non, Hoàng thượng còn tôn trọng Thục phi.

Nhưng cho đến khi tới Chu tu dung, Hoàng thượng lại trực tiếp nhớ món nợ với Thục phi, lại thêm thái độ của Thục phi đối với Hoàng thượng, mới có chuyện Hoàng thượng không quan tâm.

Phong Dục nhìn sổ gấp, đột nhiên hỏi một câu: “Hai chữ Tĩnh An, làm phong hào của trưởng công chúa, như thế nào?”

“Ngụ ý này tất nhiên cực tốt.” Dương Đức ngại ngùng nói.

Hắn ta có chút không nắm chắc được, rốt cuộc Hoàng thượng có nghe lọt lời hắn ta nói không?

Phong Dục liếc mắt nhìn hắn ta, ném sổ gấp cho hắn ta, Dương Đức sợ mất mật nhận lấy, nghe thấy hắn nói: “Cho người viết chỉ dựa theo sổ con.”

Dương Đức vô ý nhìn thấy mấy chữ, là chuyện liên quan tới phong hào của trưởng công chúa, hắn ta vội vàng dùng hai tay cầm lấy.

Hôm qua sau chuyện của Thục phi, hắn ta xem phản ứng của Hoàng thượng, còn tưởng rằng người có chỗ cảm động, cho tới bây giờ nhìn thấy cuốn sổ gấp này, mới mơ hồ biết được, tiểu công chúa này sợ mới là nguyên nhân của thái độ Hoàng thượng sau đó với Thục phi như vậy.

Nếu để cho người khác biết được Hoàng thượng sinh ra chán ghét với Thục phi, khó mà đảm bảo có bao nhiêu người qua quýt với tiểu công chúa.

Dù sao đó cũng là mẹ đẻ của tiểu công chúa.

Nhưng nếu nói tất cả đều là vì tiểu công chúa thì cũng không hẳn là vậy, dù sao cũng là người ở bên cạnh mình nhiều năm, dù sao cũng phải có chút tình cảm.

Phong Dục tựa vào ghế gỗ lê, mệt mỏi nhéo đầu lông mày một cái, hắn lạnh nhạt phân phó: “Trẫm nhớ rõ trong phòng kho có một lư hương lưu ly.”

“Vâng, trước đây ít năm do Kỳ hầu dâng lên, đến nay vẫn còn đang ở kho riêng của Hoàng thượng.”

Dương Đức nhớ rõ đó là thứ tốt, lúc Hoàng thượng mới thấy cũng có mấy phần vui vẻ, nhưng mà đến cùng là người có mới nới cũ nhất, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi liền quên mất vật này sau đầu.

Phong Dục nói: “Thưởng nó cho Hoàng hậu đi.”

“Dù sao thân thể Hoàng hậu không ổn, khoảng thời gian này vẫn nên ở trong cung mà tĩnh dưỡng.”

Thân thể Hoàng hậu không ổn?

Dương Đức thăm dò sắc mặt Hoàng thượng, lập tức nghiêm mặt đáp lại.

Cho dù Hoàng thượng chán ghét Thục phi, hoàng tự cũng không phải Hoàng hậu có thể nhúng tay, đây là cảnh cáo Hoàng thượng đưa cho Hoàng hậu.



Trước khi hắn ta đi, Phong Dục lại không nhanh không chậm phân phó một câu: “Ném cung nữ kia vào Thận Hình ty, sau ba ngày nếu còn sống thì trả lại cho Hoàng hậu.”

“Nói với Hoàng hậu, bảo người bên cạnh nhớ kỹ thân phận của mình!”

Dương Đức kinh hãi, không khỏi cảm thấy câu nói cuối cùng này mới là nguyên Hoàng thượng nổi giận.

Hắn ta cũng không quên, hôm nay Chu Kỳ bên cạnh Ngọc mỹ nhân có nói, lúc Cẩn Ngọc tới các Ấn Nhã, thái độ với Ngọc mỹ nhân có thể nói là không được thân thiện, lại thêm lời nhắn Tống ma ma truyền tới.

Thân thể Dương Đức run nhẹ, vội vàng đáp lời, đi tới kho riêng một chuyến, cầm lấy lư hương đi tới cung Càn Ngọc.

Sau khi hắn ta đi, Phong Dục buông bút xuống: “Tiểu Lưu tử!”

Tiểu Lưu tử vội vàng đi tới, giọng nói chói tai: “Hoàng thượng?”

Phong Dục chói tay nhéo lông mày: “Bên phía các Ấn Nhã truyền tin tức đến chưa? Thái y nói thế nào?”

“Tống ma ma phái người truyền lời tới, Ngọc mỹ nhân bị dọa sợ, gần đây cần phải tĩnh dưỡng yên ổn, tốt nhất đừng bị phát sinh thêm sự cố nào nữa.”

Phong Dục không nói lời nào, chỉ khoát tay áo ra hiệu hắn ta lui ra.

Chờ tới khi trong điện yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía tấm bình phóng bên giường mềm kia, bên cạnh giường mềm có một chiếc bàn, trên đó đặt hai chiếc trâm ngọc.

Hồi lâu sau, Phong Dục dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhéo đầu lông mày.

---

Cung Khôn Hòa, Dương Đức tuyên chỉ rời đi, thuận tiện mang theo Cẩn Ngọc.

Sau việc này, cung Khôn Hòa liền lâm vào yên lặng hoàn toàn, Cẩn Trúc phất tay bảo đám người lui ra, nàng ta bưng khay đến gần một bước: “Nương nương, Hoàng thượng có ý gì?”

Nàng ta nhìn qua lư hương lưu ly trên khay, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh như cũ, chỉ là giọng nói run rẩy vẫn cứ tiết lộ một phần bối rối.

Hoàng hậu đứng trên mặt thảm đỏ sậm, bất ngờ nhìn qua chiếc lư hương kia.

Hồi lâu sau, nàng ta bỗng nhiên đưa tay vuốt nhẹ, sau đó cười nhạo một tiếng: “Cẩn Trúc, ngươi nói xem, ở hậu cung này, có chuyện gì có thể giấu giếm được vị kia chứ?”

Mặc dù nàng ta cười nhưng lại không thể nhìn ra được nửa phần vui mừng.

Mất công nàng ta còn tưởng rằng, bản thân thật sự làm được thần không biết quỷ không hay chứ.

Cẩn Trúc yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Người ấy là Hoàng thượng.

Thiên hạ này đều là của hắn, càng không nói đến một cái hậu cung nho nhỏ, muốn giấu diếm được hắn vốn là không thực tế.

Hoàng hậu xích lại gần, nhìn lư hương kia, dưới ánh đèn, lưu ly hiện lên ánh sáng, nàng ta nói: “Đúng vậy, hắn là Hoàng thượng.”

Rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, lại không làm ra bất kỳ hành động ngăn cản nào.

Vị Hoàng thượng này của các nàng rốt cuộc ý chí sắt đá đến bao nhiêu chứ?

Nàng ta chỉ về hướng lô hương phỉ thúy bên trong đại diện kia, không mặn không nhạt nói: “Hoàng thượng thưởng vậy thì đổi nó đi.”

Cẩn Trúc hơi khựng lại, cũng không khuyên, tự mình đi lên trước thay lư hương đi.

Nàng ta đốt hương, nhớ tới Cẩn Ngọc vừa mới bị mang đi, không khỏi có chút thất thần.

Hoàng hậu chỉ nhìn một chút, liền nhắm mắt làm ngơ xoay người ngồi trở lại trên giường mềm, Cẩn Trúc ở đó mãi, nàng ta nhìn qua, đột nhiên nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

Cẩn Trúc khựng lại, huân hương trong tay không cẩn thận đổ ngược lại, Hoàng hậu nhìn động tác của nàng ta, híp mắt lại một khoảng rất nhỏ.

Cẩn Trúc tỉnh táo lại, cẩn thận đóng nắp hương liệu xong mới cất đi, rồi chậm rãi dạo bước đến trước người nương nương, nàng ta cúi đầu, nói: “Nô tỳ chỉ là có một chuyện không hiểu.”

Hoàng hậu cụp mắt: “Nói.”

Nàng ta quỳ trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu nên, chỉ thấp giọng hỏi: “Xưa nay Cẩn Ngọc đúng với ý nương nương nhất, nương nương cũng thích nàng nhất, cho dù nàng có nhiều điều không tốt, lại có một điểm duy nhất là nàng nghe lời nương nương nhất, cho nên nô tỳ suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ thông được, Cẩn Ngọc thật sự hiểu nhầm ý của nương nương sao?”

Sau khi Cẩn Ngọc trở về liền áy náy bất an khóc lóc kể lể mình hiểu nhầm ý của nương nương.

Nhưng Cẩn Trúc lại đột nhiên hiểu rõ, không phải Cẩn Ngọc hiểu lầm, mà nương nương muốn nàng ta hiểu lầm.

Người toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì nương nương như vậy, hậu phi có thai hay không trong mắt Cẩn Ngọc cũng không quan trọng bằng lập uy cho nương nương, sao nàng ta có thể xem nhẹ bỏ qua Ngọc mỹ nhân và Thục phi chứ?

Người đẩy Cẩn Ngọc là ai, Cẩn Trúc biết, tất nhiên là trong cung Thục phi.

Nhưng người kia rốt cuộc là ai sai khiến, Cẩn Trúc bỗng nhiên không muốn suy nghĩ, nàng ta tiến cung nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thâm cung này lạnh lẽo vô cùng.

Hoàng hậu nhìn đỉnh đầu nàng ta hồi lâu, nàng ta nói: “Bản cung nói, là mệnh lệnh của bản cung.”

Hai mắt Cẩn Trúc nhắm chặt, trong tình cảnh này, ai cũng sẽ cảm thấy nương nương đang giải vây cho nương nương.

Nàng ta cúi người, giọng nói chua chát: “Nô tỳ biết rồi, mong nương nương thứ tội.”

Hoàng hậu quay đầu: “Hôm nay ngươi mệt mỏi rồi, không cần hầu hạ, đi về nghỉ ngơi đi.”



Nói xong, nàng ta đẩy bình thuốc màu xanh trên bàn qua.

Cẩn Trúc nhìn qua bình thuốc kia, mới nhớ tới vết thương trên cánh tay nàng ta, bỗng nhiên chóp mũi cay cay.

Ba người chủ tớ các nàng giúp đỡ lẫn nhau, nàng ta biết được, nương nương đã làm như vậy nhất định là còn chiêu phía sau, có thể bảo vệ Cẩn Ngọc.

Nhưng lòng vua khó dò, ai có thể tính toán toàn bộ chứ?

Nàng ta kiềm nén nước mắt, đưa tay cầm lấy dược cao, bước nhanh quay người rời đi, ngay tại thời điểm nàng ta đẩy cửa, nàng ta nghe thấy sau lưng truyền đến một câu: “Nàng ta sẽ không có việc gì.”

“Bản cung cam đoan.”

Nước mắt Cẩn Trúc cố kiềm nén, lúc này cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ta nói: “Nô tỳ đã biết, thời gian không còn sớm, nương nương đi nghỉ ngơi sớm.”

Cửa bị đóng lại từ bên ngoài, trong điện đột nhiên yên lặng trở lại.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, một trận gió lạnh thổi vào cửa sổ chưa đóng, nàng ta gọi một câu theo bản năng: “Cẩn Ngọc...”

Trong điện trống vắng, không có chút động tĩnh nào, cuối cùng nàng ta cũng hoàn hồn, đầu ngón tay động nhẹ.

Hôm sau sau khi A Dư thức dậy mới biết tin tức thân thể Hoàng hậu không khỏe, không chỉ có vậy, chuyện Cẩn Ngọc tiến vào Thận Hình ty cũng truyền khắp hậu cung.

Nàng được đỡ đi tới đi lui trong điện, sau khi nghe không khỏi cảm khái, hậu cung này rõ ràng lớn như vậy, lại không thể giấu nổi bất cứ tin tức nào.

Lúc này Chu Kỳ vén rèm đi tới, đưa tay sờ vành tai lạnh cóng của mình, vội nói: “Chủ tử, Hoàng thượng có lệnh, đại tang của Hoàng quý phi chủ tử không cần tới.”

Bước chân A Dư dừng lại, nàng vỗ nhẹ đầu.

Nếu không có câu nói này của Chu Kỳ, nàng suýt nữa quên mất, vị Hoàng quý phi giống như Phó Hậu, tang lễ tất nhiên là toàn cung quỳ lạy.

Nàng chống nạnh, nghi ngờ hỏi một câu thăm dò: “Cái đó thân thể Hoàng hậu không khỏe, việc này do ai xử lý?”

“Nô tỳ nghe ngóng, Hoàng thượng giao việc này cho Thẩm tần, do điện Trung Tỉnh và Lễ bộ giúp đỡ một bên.”

“Mặc dù phẩm vị Chu tu dung cao hơn nhưng tất cả tinh thần sức lực của nàng phải đặt lên người tiểu công chúa, Hoàng thượng nói nàng hết lòng chăm sóc tốt tiểu công chúa là được, những chuyện khác không cần quan tâm.”

“Còn có một chuyện.” Chu Kỳ nhìn xung quanh, hạ giọng nói một câu bên tai A Dư: “Nghe nói Chu đại nhân đang quỳ trước ngự thư phòng.”

A Dư chợt sặc một cái, bất ngờ hỏi: “Hắn quỳ cái gì? Chẳng lẽ lại còn muốn...”

Nàng nhìn xung quanh, cũng hạ giọng: “Còn muốn Hoàng thượng giết Hoàng hậu hay sao? Đây quả thực là ý nghĩ viển vông!”

Huống gì, mặc dù Trung Hầu phủ giao binh quyền nhưng còn chưa xuống dốc đâu, chỗ nào đến lượt Chu thị khoa tay múa chân?

Nhưng mà A Dư cũng hiểu được suy nghĩ của Chu đại nhân, cả tộc Chu thị vốn cũng không được xem là tộc lớn, vinh dự toàn tộc nhờ vào Thục phi chống đỡ, bây giờ Thục phi ngã xuống, đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Không phải... lúc trước Thục phi hại Chu mỹ nhân, sao mà ngay cả một chút bọt nước cũng không tràn ra chứ?

Chu Kỳ cũng không dám nói bừa chuyện tiền triều, nàng ấy đỡ A Dư cẩn thận ngồi xuống, thấp giọng nói: “Đây không phải việc chúng ta có thể quản.”

A Dư nhếch mép, sau khi có thai, cả ngày đều buồn chán ở trong điện, rất là nhàm chán.

Chu Kỳ liếc nhìn nàng, nhớ tới cái gì đó, nói: “Nô tỳ vừa tới điện Trung Tỉnh nhận than, không nhận được bao nhiêu, nói là lần này đại tang phải dùng.”

“Cũng đúng.” A Dư không để ý, đại tang này triều thần cũng phải quỳ lạy nhiều ngày, chẳng lẽ lại còn có thể thiếu lửa than của bọn họ sao, thế chẳng phải khiến cho người ta chế nhạo sao?

Chu Kỳ chọc nhẹ nàng một cái, mập mờ càu nhàu một câu: “Nô tỳ đưa phần than cuối cùng trong cung Trung Tỉnh về, lúc vừa trỏe về đúng lúc gặp phải Lạc Vân của Trác Vân lâu đi tới điện Trung Tỉnh.”

Mắt A Dư hơi sáng lên, biết rõ còn cố hỏi: “Vậy thì không phải là hôm nay Hứa mỹ nhân không nhận được than rồi?”

“Chậm nhất cũng phải ngày mai điện Trung Tỉnh mới có thể đưa ra.”

A Dư chậc chậc hai tiếng, nàng bỗng nhiên nói: “Đại tang này Hứa mỹ nhân cần phải đi nhỉ?”

Sau khi Chu Kỳ gật đầu, nàng liền nói: “Nếu mà như thế thì hình như trong điện nàng ta cũng không cần đến than đâu.”

“A Kỳ, ngươi có cảm thấy các Ấn Nhã chúng ta có phải hơi lạnh lẽo không?”

Nàng ngước khuôn mặt tinh xảo lên, vẻ mặt chân thành hỏi, Chu Kỳ liếc mắt nhìn chậu lửa than bên người nàng, che đi lương tâm mà nói: “Quả thật là có chút như thế.”

A Dư lập tức nói: “Vậy thì ngày mai người tới điện Trung Tỉnh một chuyến nữa, hỏi Trần công công một chút có còn than thừa hay không.”

Tạm ngừng một lát, nàng nói: “Nếu như đụng phải người của Trác Vân lâu thì ngươi có lòng tốt nhường nàng ta một chút.”

“Nếu như nàng ta không muốn vậy thì tốt rồi bổ sung cho các Ấn Nhã ta còn thiếu.”

Chu Kỳ cười ngượng ngừng, hỏi nàng: “Người không sợ Hứa mỹ nhân ầm ĩ với người sao?”

A Dư liếc nàng ấy một cái: “Trước đó ta đưa canh tới ngự tiền, ba lần thì tới hai lần đụng phải người của Trác Vân lâu.”

“Hứa mỹ nhân tất nhiên có thể hiểu rõ, những việc này chẳng qua là trùng hợp, nàng ta khéo hiểu lòng người như vậy, sao lại có thể ầm ĩ chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.