Chương trước
Chương sau
“Nương cũng ở bên trong.”

Một câu thật đơn giản, khiến A Dư giống như bị đóng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau không thể động đậy.

Trước cửa màu đỏ sẫm, mắt A Dư đỏ lên, nàng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, trực tiếp chạy vào trong phủ.

Bước chân nàng có chút không ổn định, vô cùng vội vàng chạy vào trong, giống như lảo đảo.

A Dư biết rõ, nếu như Hàn Ngọc Dương trước đó thật sự xử lý thích đáng hậu sự cho mẫu thân, vậy thì mẫu thân nhất định ở...

A Dư vượt qua hành lang, chạy qua hậu viện, thời gian nửa nén hương, bọn người Chu Kỳ vội vàng theo sát sau lưng nàng, lần đầu tiên A Dư không bận tâm tới Chu Kỳ, nàng nhìn thấy tấm biển bài kia từ phía xa.

Triệt Hàm Uyển.

Nơi nàng và mẫu thân sinh sống ròng rã mười hai năm.

Nơi nàng đã từng gần như mỗi ngày đều sẽ tới, ở chỗ này, nàng luôn có thể nhìn thấy nữ tử dịu dàng kia, trầm thấp nhẹ nhàng gọi nàng ‘A Dư’...

A Dư đột nhiên không kịp chuẩn bị mà dừng lại, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Nhìn qua tấm cửa gỗ kia, rõ ràng chỉ cách có một bước, A Dư đột nhiên có chút không dám đi vào.

Hàn Ngọc Dương yên lặng ở phía sau nàng, thấy nàng dừng lại, cũng không thúc giục, hắn ta chỉ yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, giữa hàng lông mày ẩn chứa mọi sự dịu dàng.

Trừ bỏ sự sa sút tinh thần kia, chỉ còn lại may mắn.

May mà, nhiều năm như vậy, muội vẫn bình an.

Không biết qua bao lâu, hắn ta nghe thấy nữ tử kia hỏi mình: “Năm đó vì sao ngươi không cứu nàng?”

Đây là một cái gai đâm vào lòng A Dư, mãi mãi không nhổ ra được.

Nàng mãi mãi cũng không thể nào chấp nhận được, người nàng coi như huynh trưởng, trơ mắt nhìn mẫu thân nàng tự tử ngay trước mắt.

Rõ ràng, rõ ràng hắn cũng gọi nàng ấy một tiếng mẫu thân, không phải sao?

Nàng và mẫu thân cứu hắn.

Hắn mất đi toàn bộ ký ức, là mẫu thân ban cho hắn họ tên, là mẫu thân để hắn đọc sách, là mẫu thân che chở hắn, để hắn có một chỗ an thân ở nơi này.

Trong năm năm này A Dư tìm quá nhiều cớ vì hắn nhưng không thể nào thuyết phục được chính mình.

Thân thể Hàn Ngọc Dương cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Rất xin lỗi.”

Hắn ta có quá nhiều lời muốn nói, nhưng hắn ta biết rõ, những điều này không cứu vãn được gì.

Giang gia âm thầm nâng đỡ Việt vương, mẫu nữ Giang Dư không chen được lời vào chuyện Giang gia, càng không cần nói đến Hàn Ngọc Dương con nuôi không được thừa nhận?

Lúc thánh chỉ ban xuống, không chỉ là phụ mẫu Giang Dư, cho dù hắn ta cũng bị đánh không kịp trở tay.

Cũng không phải hắn không muốn cứu, mà mọi thứ đều không ngăn nổi mấy chữ... địa vị thấp hèn lời nói không có trọng lượng.

A Dư đưa lưng về phía Hàn Ngọc Dương, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, khóe môi nàng khẽ động, nói: “Hàn đại nhân rất có lỗi với bản cung sao?” Nàng hận hắn, cũng không phải là hắn không thể cứu được mẫu thân, mà là hắn không cứu.

Hắn có thể hiểu không?

Chỉ cần khi đó hắn đứng ra, cho dù là một tiếng ngăn lại vô dụng, nàng cũng sẽ không ghi nhớ oán hận nhiều năm như vậy.

Nàng chỉ muốn là hắn đừng thờ ơ lạnh nhạt như vậy.

Giống như nàng và mẫu thân đều là những kẻ râu ria, giống như vị phụ thân của nàng.

Ngày đó, nàng không còn là đại tiểu thư Giang gia.

Phụ thân vứt bỏ nàng mà đi, mẫu thân không chịu nổi đả kích qua đời, mà người nàng coi như huynh trưởng cũng lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

Trong một nháy mắt nàng đã mất đi tất cả.

A Dư hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình có chút ma chương, đã qua nhiều năm như vậy còn gì hay mà hỏi?

Nàng không để ý người đứng phía sau nữa, đẩy cửa gỗ ra, bên trong gần như không thay đổi.

Nàng xuyên qua rừng đào, bước vào gian phòng, lừa gạt một lát, A Dư chân mình hơi run rẩy.

Chu Kỳ kịp thời đỡ nàng.

Nơi đập vào mắt là một cái bàn dài, phía trên trưng bày một cái bài vị, phía trước đặt lư hương, bên trong còn có hương chưa đốt xong.

A Dư nhìn thấy trên bàn vị viết rõ ràng --- Bài vị mẫu Lạc An Nhiễm.



Lùi lại, A Dư lùi về sau một bước.

Nàng lau sạch nước mắt, nghẹn ngào hỏi Chu Kỳ: “Quần áo ta loạn không?”

Chờ sau khi Chu Kỳ lắc đầu, nàng mới cố gắng ổn định hô hấp bước vào, những người còn lại đều canh giữ ở bên ngoài, không tiến vào quấy rầy nàng.

A Dư quỳ gối trước bài vị, động tác nàng dịu dàng đốt hương, cắm vào trong lư hương trước bài vị.

A Dư bất ngờ nhìn nơi đó, không biết mình nên nói cái gì.

Nàng trốn tránh mấy năm, không dám đối mặt với sự thật bày ra trước mặt mình.

Mẫu thân nàng chết rồi, chết vào năm năm trước, mà nàng ngay cả nhặt xác cũng không làm được.

Thật ra nàng có gì mà oán hận Hàn Ngọc Dương chứ?

Ít nhất việc hắn làm còn nhiều hơn nàng.

---

Hồi lâu sau, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên tỏng, A Dư đi ra.

Chu Kỳ không yên tâm lập tức đỡ lấy nàng, không che giấu sự lo lắng: “Chủ tử...”

A Dư đã điều chỉnh lại cảm xúc, nàng bình tĩnh nhìn về phía Hàn Ngọc Dương, cụp mắt thấp giọng nói: “Nhiều năm như vậy, làm phiền ngài.”

Xa cách lại khách sáo.

Khiến cho người ta sức lực toàn thân không có chỗ để dùng, ngoại trừ suy sụp tinh thần, không còn gì nữa.

Hàn Ngọc Dương chỉ nhìn nàng, không hề động đậy.

A Dư lại dời ánh mắt đi, lại như ngày xưa, nàng lạnh nhạt nói: “Bản cung ra ngoài đã lâu, phải về hành cung rồi.”

Dứt lời, nàng quay người định rời đi, lại bị người gọi lại: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tìm muội.”

Hàn Ngọc Dương thấp giọng nói, rất nhiều cảm xúc nói không nên lời, có thể là không cam tâm, hay hoặc là chỉ là đau lòng.

Năm đó nàng chưa cập kê, có thể xưng là hài tử, hắn không biết nàng như thế nào đi đến bước đường ngày hôm nay, nhưng tóm lại sẽ không dễ dàng.

Hắn nói chuyện này ra, chẳng qua là nói với nàng, hắn chưa từng vứt bỏ nàng.

A Dư không quay đầu, chỉ nói: “Ta không trách ngươi.”

Nàng tha thứ cho hắn, cũng buông tha chính mình.

Từ nay về sau, nàng là Ngọc tu nghi, hắn là Hàn thị lang, không còn quan hệ nữa.

Nàng chỉ nói câu này, liền cất bước đi xa.

Hàn Ngọc Dương không đi theo sau nữa, hắn ta khép nhẹ mắt lại, bất lực ngã trên vách tường.

Hắn đã hiểu ý của nàng.

Cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ không đi quấy rầy nàng nữa.

Nàng sống rất tốt, hoàn toàn không cần hắn, việc hắn có thể làm chẳng qua là yên lặng mà thôi.

Như vậy là đủ rồi.

Dù sao nhiều năm qua như vậy, hắn cũng chỉ mong nàng được bình an mà thôi.

Một bên khác, A Dư ra khỏi Giang phủ, lúc bước vào xe ngựa, bị người trước mắt làm bất ngờ.

“Hoàng thượng, sao người lại ở chỗ này?”

Trong xe ngựa, Phong Dục ngồi ở một bên, trong tay nắm lấy quyển sách lật qua, trên bàn còn rót chén trà nóng, cũng không biết đã chờ ở chỗ này bao lâu.

Mắt sắc Phong Dục thầm trầm, cụp mắt nhìn về phía nàng, lạnh nhạt nói: “Tới xem một chút.”

A Dư lau mặt, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng tới bao lâu rồi? Sao không bảo người gọi thiếp thân?”

Phong Dục ném sách đi, ung dung thản nhiên xoay ban chỉ, không trả lời nàng, chỉ nói: “Trở về?”

A Dư ngồi ở bên cạnh hắn, không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu: “Đều nghe Hoàng thượng.”

Sắc trời hôm nay đã sắp tối, A Dư nhận ra tại sao hắn lại đến, gắng gượng dắt khóe miệng: “Là thiếp thân quên thời gian, khiến Hoàng thượng nhọc lòng.”

Phong Dục nhắm mắt lại, tựa vào vách xe, cũng không biết có ngủ hay không, tóm lại cũng không để ý tới A Dư.



A Dư cuối cùng cũng hoàn hồn từ chuyện bài vị của mẫu thân, phát hiện ra hắn không thích hợp.

Xưa nay hắn sẽ không lạnh nhạt với nàng như thế.

A Dư giật ống tay áo hắn, lông mày nhỏ nhắn cau lại một chỗ, giọng nói nhẹ nhàng mà hỏi hắn: “Hoàng thượng, là thiếp thân làm người giận sao?”

Nàng không biết, đây lại là chuyện gì?

Nhưng tóm lại chỉ có một khả năng, nàng lại chọc tới hắn.

Hắn còn không đến bị người khác chọc tức rồi lại xả giận trên người nàng.

Phong Dục vẫn không nói chuyện.

Hắn thấy thời gian không còn sớm, nàng lại chậm chạp chưa về, liền đến thành Thiệu Châu, vốn muốn thuận tiện đưa nàng ngắm nhìn cảnh đêm thành Thiệu Châu, lại không nghĩ rằng chuyến đi này lại cho hắn một bất ngờ.

Nàng làm việc không có chút che giấu.

Mỗi một hành động của nàng hôm nay rất nhanh đã có người nói cho hắn, đợi người ở quán rượu, còn cùng người khác tiến vào Giang phủ.

Cũng là lúc đáy, Phong Dục mới nhớ lại, trong phần tài liệu điều tra, nàng còn có vị huynh trưởng.

Vốn dĩ hắn không để ý, chỉ cho là đều là thứ huynh trưởng, hai người năm năm trước đã bị xử tử kia.

Bây giờ mới đối ứng với Hàn Ngọc Dương.

Tâm tình Phong Dục xem như không được tốt, hắn cho phép nàng về Giang phủ nhìn xem, có cho phép nàng găp nam nhân bên ngàoi sao?

A Dư còn đang buồn bực hắn lại giận dỗi chuyện gì, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện hôm nay, hồi lâu sau, trong mắt nàng hiện lên một tia chần chờ, chậm rãi hỏi: “Hoàng thượng đang giận thiếp gặp Hàn đại nhân sao?”

A Dư vốn dĩ còn tưởng rằng hắn lại không nói chuyện, nào ngờ nàng vừa dứt lời, nghe thấy nam nhân hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, nàng bị người nắm lấy khuôn mặt, lông mày Phong Dục nhíu lại một chỗ, âm trầm nhìn nàng: “Cố tình chờ hắn ở quán rượu?”

Lòng bàn tay sát qua đuôi mắt phiếm hồng của nàng, lại vuốt ve gò má nàng, giễu cợt lạnh như băng: “Khóc vì hắn?”

Không phải là thân huynh trưởng, ở chung sớm tối, chẳng phải là lâu ngày sinh tình dễ dàng nhất sao?

A Dư bị ép ngửa đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.

Một hồi sau, A Dư rốt cuộc mới nhận ra vì sao hắn nổi giận, lập trức trợn tròn con ngươi, dở khóc dở cười, nàng lắc đầu, né tránh tay của hắn rồi mới xoa mặt, ậm ờ nói: “Hoàng thượng, người đang suy nghĩ gì đấy?”

Nàng bất mãn lại tủi thân nói: “Thiếp thân chờ hắn chỉ vì gặp mẫu thân mà thôi.”

Phong Dục cười lạnh, mẫu thân nàng đã sớm ra đi, lại vẫn lấy việc này lừa hắn?

A Dư thấy hắn không tin, có chút gấp gáp: “Là thật, lúc trước sau khi mẫu thân thiếp thân mất, hậu sự đều do một tay hắn xử lý.”

“Bây giờ bài vị mẫu thân ở trong Giang phủ, nếu Hoàng thượng không tin, chúng ta bây giờ liền lên đường trở về, thiếp thân dẫn người đi xem!”

Nàng gấp gáp đến mức suýt chút nữa trực tiếp đứng lên, Phong Dục vội vàng ngăn nàng lại, tất nhiên tin lời này của nàng.

Phong Dục còn có thể đợi nàng trong xe ngựa, chẳng qua là vì nàng không muốn giấu diếm hắn, mọi chuyện đã làm đều không mảy may che giấu, nếu không hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội giải thích.

Nhưng mà Phong Dục vẫn trầm mặt như cũ nói: “Nàng và Hàn thị lang là người quen cũ sao chưa từng nghe nàng nhắc tới?”

Trong xe ngựa trong chớp mắt yên lặng, đến lượt A Dư nhíu lông mày nhỏ nhắn, nàng ấp úng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Dục: “Thiếp, thiếp thân cho là người biết mà!”

Lúc trước không phải hắn điều tra nàng sao!

Vẻ mặt nàng không che giấu, đáy lòng nói gì đều viết trên mặt nàng, Phong Dục đảo qua liền hiểu nàng đang nghĩ gì, lập tức nghẹn họng không nói gì.

A Dư chẹp miệng, nàng dắt lấy tay nam nhân, vội sắp khóc: “Thiếp thân chỉ là không muốn nhắc tới hắn, không muốn nhắc tới trước kia, thiếp thân cho là người điều tra rồi, biết hết mọi chuyện.”

Nàng nói: “Thiếp thân không muốn giấu diếm người!”

Phong Dục xoay nhẫn ngọc, đáy lòng vẫn nhẫn nhịn cơn giận, không tốt cũng chẳng xấu, chọc cho hắn không thoải mái.

Xe ngựa dừng lại đã đến hành cung, A Dư cũng không đợi được hắn nói gì,

Xuống xe ngựa, phía trước hành cung có cung nhân đang chờ, A Dư vừa đứng vững, nhìn thấy cung nhân kia đến gần, nói: “Hoàng thượng, Thẩm quý tần chúng ta cố ý dặn dò cung nhân chuẩn bị canh mười loại đồ chay người thích, muốn mời người qua.”

A Dư lập tức kéo ống tay Phong Dục lại, cắn môi, bất an luống cuống nhìn hắn.

Nàng vừa phạm sai lầm, kéo tay nam nhân cũng có chút chột dạ.

Phong Dục nhíu mày không để lại dấu vết, trước đó vừa từ chối Thẩm quý tần một lần, lần này không tiện lại làm mất mặt nàng.

Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt không an lòng của nữ tử, đáy lòng có chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.