Chương trước
Chương sau
Sau khi tiễn Phí ma ma rời đi rồi, Lâm Thiện Vũ đi vào đại sảnh ngồi vào ghế chủ tọa. A Hồng đi theo bên người nàng, ân cần ró cho nàng một ly trà rồi mới nói: "Thiếu nãi nãi, kia chính là Kỷ Họa Thúy. Là người đã được thiếu gia cứu về từ tay bọn sơn tặc kia."
Kỷ Họa Thúy? Lâm Thiện Vũ vừa nghe đến đã cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nàng liền quét mắt nhìn về hướng nha hoàn kia nhìn một cái.
Lại chỉ thấy Kỷ Họa Thúy cúi thấp đầu đứng ở đó, lo lắng bất an hai tay níu chặt vạt áo.
Lâm Thiện Vũ trông thấy nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười bốn năm tuổi mà thôi, thái độ nói chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn một ít, "Ngẩng đầu lên, để ta nhìn một cái xem."
Kỷ Họa Thúy thật cẩn thận ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình dưới ánh nến, nhìn qua mười phần thanh tú dễ nhìn.
Ngày trước lúc gặp ở trên núi, Kỷ Họa Thúy đầu bù tóc rối, nước mắt đầm đìa, hơn nữa Lâm Thiện Vũ cũng không có chú ý đến nàng bao nhiêu, lúc này một lần nữa nhìn thấy nha đầu kia, lại có cảm giác nàng nhìn cực kỳ quen mắt, nhưng mà làm sao cũng muốn không nhớ ra nổi đã gặp nàng ở nơi nào rồi, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ không suy nghĩ nữa, mà nói với nàng: "Ngươi là người phu quân đã cứu về từ trên, vì báo ân cho nên mới ở lại Phó gia, vốn cũng không phải là nha đầu của Phó gia ta. Hôm nay lại phát sinh chuyện như thế này..."
Lâm Thiện Vũ tạm dừng lại một chút, giống như đàn suy nghĩ nên xử trí nàng như thế nào.
Kỷ Họa Thúy nghĩ đến việc mình bị đuổi đi, lập tức dập gối quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: "Thiếu nãi nãi, cầu xin ngài, nô tỳ là một nữ tử mồ côi, đã không còn nhà để về nữa rồi, nếu phải rời khỏi nơi này, no tỳ nhất định sẽ phải đói chết ở đầu đường xó chợ!"
A Hồng đứng bên người Thiếu nãi nãi, tuy rằng nàng đã sớm muốn đuổi Kỷ Họa Thúy khỏi chỗ này, nhưng bây giờ thấy nàng ta nước mắt đầm đìa quỳ cầu xin, lại cảm thấy nàng ta có chút đáng thương. Nàng nghĩ thầm: dù sau Kỷ Họa Thúy cũng đã phạm sai lầm, sau này nhất định sẽ không được thiếu gia và Thiếu nãi nãi coi trọng, sẽ không bao giờ... uy hiếp đến vị trí của mình, mình giúp nàng một tay cũng không sao cả. Hơn nữa...
A Hồng lén nhìn Thiếu nãi một cái, thấy nàng còn đang cân nhắc, trên mặt cũng không có biểu hiện giận dữ, trong lòng biết Thiếu nãi nãi cũng không muốn xử phạt nha đầu này quá nặng, vì thế lập tức rất có ánh mắt đưa ra một bậc thang, "Thiếu nãi nãi, Họa Thúy cũng không biết thiếu gia yêu thích đôi giầy rơm ấy đến như vậy, nàng cũng không phải cố ý đem đi vứt bỏ, nể tình nàng xưa nay làm việc nhanh nhẹn chăm chỉ, thân thế lại bơ vơ khó khăn như thế, không bằng tạm tha cho nàng một lần này đi!"
Kỷ Họa Thúy nghe được mấy lời này, có chút không thể tin nổi, nàng không nghĩ tới vị đại nha hoàn ngày thường luôn đối với mình cực kỳ gay gắt, nghiêm khắc lại đứng ra cầu xin tội cho mình, cho nên vô cùng cảm kích nhìn về phía A Hồng.
A Hồng cũng không nhìn nàng, chỉ chuyên chú đứng bên người Thiếu nãi nãi, chờ nàng ra quyết định.
Một lát sau, Lâm Thiện Vũ mới nói: "Ngươi là do phu quân cứu về, lại vứt bỏ đồ của phu quân, tốt nhất vẫn là để tự phu quân đến xử trí đi!"
Nàng vừa dứt lời, Phó Gia Bảo đã lập tức mang một thân ẩm ướt từ phòng bên cạnh đi ra, sải một bước đi vào đại sảnh. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Kỷ Họa Thúy đang quỳ ở đó một cái, rồi mới nói: "Nể tình thân thế nàng đáng thương như thế..."
Họa Thúy cũng không biết vừa rồi đại thiếu gia mới vừa trừng mắt nhìn nàng một cái, nghe thấy giọng nói của đại thiếu gia, nàng nhịn không được ngẩng đầu lên đầy chờ mong nhìn về phía hắn.
Phó Gia Bảo lại nói tiếp theo phần sau, "Vậy thì đem nàng đuổi ra khỏi Đông viện đi!"
Họa Thúy cực kỳ thất vọng, sống lưng thẳng thắn lập tức suy sụp xuống.
Lâm Thiện Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng quá đáng thương, mới nghiêng đầu hỏi A Hồng nói: "Trong nhà có chỗ nào còn thiếu người?"
A hồng quy củ thưa: "Thưa Thiếu nãi nãi, chỉ còn thiếu một nha hoàn phụ trách vẩy nước quét nhà ở cửa lớn thôi ạ." Vừa khéo, lúc trước nha đầu vẩy nước quét dọn ở đó chính là A Hồng.
Vì thế Họa Thúy liền bị an bài đến đó làm việc.
Nhìn thấy A Hồng đem họa Thúy đi khỏi, Phó Gia Bảo xoay người trở về, tấm lưng kia như đang biểu hiện tâm tình của hắn lúc này, không hài lòng, cần dỗ dành.
Lâm Thiện Vũ vốn cũng không có phản ứng gì, nhưng mà nhớ tới Phí ma ma đã nói Phó Gia Bảo để tâm đến nàng, lại nhìn đến bộ dạng hiện tại của hắn, ngay cả mái tóc ướt sũng kia của hắn đều muốn vung vẩy tỏ thái độ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng lắc đầu, đứng lên đi theo hắn vào trong phòng, vừa mới đóng cửa phòng lại, đã nghe thấy hắn đang lầm bầm oán giận.
"Theo ta thấy, loại nha đầu ngay cả đồ dùng của chủ nhân cũng dám tùy tiện động đến, nên mau chóng đuổi ra khỏi Phó gia mới phải!"
Lâm Thiện Vũ lên tiếng: "Nhưng mad nàng còn nhỏ như vậy, nhìn cũng thật đáng thương."
Phó Gia Bảo nghe nàng nói thế, lại lập tức nổi giận, đứng lên trừng mắt nhìn nàng, "Nàng ta đáng thương, chẳng lẽ ta lại không đáng thương sao?" Vốn hắn còn đang nghĩ muốn oán giận thêm vài câu, nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn đến cây chày cán bột mà Lâm Thiện Vũ giắt ở thắt lưng, hắn lại hơi sợ hãi, chỉ có thể ngồi trở lại, miệng không quên than thở: "Rõ ràng người bị đánh mất đồ là ta mà."
Lâm Thiện Vũ thấy dáng vẻ của hắn giống như đã đánh mất bảo vật vô cùng quý trọng bảo vật vậy, lại nhớ tới lời Phí ma ma nói, trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ quái không nói thành lời được. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nha đầu kia chính là người chàng đã liều mạng cứu thoát từ tay bọn cướp kia, dáng vẻ lại thanh tú dễ nhìn, không phải trong tiểu thuyết thường có 'ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp' sao, chàng không động tâm tí nào ư?"
Phó Gia Bảo dường như nghe không hiểu được, hắn ù ù cạc cạc hỏi: "Động tâm cái gì?"
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn đáp, "Chẳng hạn như... đem nàng nạp làm thiếp thất?"
Nghe vậy, Phó Gia Bảo khiếp sợ nhìn nàng.
Lâm Thiện Vũ cảm thấy biểu tình này của hắn thật sự rất kỳ quái, giống như một nữ tử vừa mới biết được trượng phu của mình đã có niềm vui mới, cái loại biểu tình phức tạp, khiếp sợ lại phẫn nộ này. Nàng trực giác có chút không ổn, cũng không biết sao nhưng lại theo bản năng lui về sau mấy bước.
Quả nhiên, ngay sau đó Phó Gia Bảo liền đứng phắt dậy lớn tiếng rít gào: "Nàng không phải là nương tử của ta!!!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Hắn giống như cực kỳ không vui, lại rất bực bội, mái tóc ướt sũng lắc qua lắc lại sau lưng đi tới đi lui trong phòng, lại còn vừa đi vừa dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng, hắn dường như cố gắng nhẫn nhịn lắm, đến lúc nhịn không nổi nữa mới khoa tay múa chân nói: "Nàng là nương tử của ta, nàng có hiểu hay không? Làm sao lại có thê tử nào chủ động há mồm nói trượng phu mình nạp thiếp chứ?"
Lâm Thiện Vũ nhớ lại yêu cầu nữ tử của thời đại nà nhất định phải hiền lương thục đức mới nói: "Có chứ, không phải nói nữ tử có đức hạnh tốt phải giúp trượng phu nạp thiếp sao?"
Phó Gia Bảo thốt ra khỏi miệng: "Mấy điều này đều là giả cả, làm sao có ai có thể hiền lành nhẫn nhịn đến như vậy cho được!"
Lâm Thiện Vũ hơi trầm tư suy nghĩ đánh giá hắn, lời nói và hành động đêm nay của Phó Gia Bảo, nhìn thế nào cũng có vẻ là có chuyện xưa ẩn bên trong!
Còn Phó Gia Bảo, chống lại tầm mắt đánh giá của nàng, đầu óc rốt cục cũng tỉnh táo lại, ý thức được chính mình vừa mới nhảy dựng lên rống to với Lâm Thiện Vũ, còn có ý đồ dạy dỗ nàng, hắn nhất thời cảm thấy mấy chỗ trên người bị đánh trước đó lại bắt đầu âm ỉ phát đau rồi.
Nhịn không được liền lui về sau từng bước, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, hắng giọng nói: "Tóm lại là, ta đối với nha đầu kia không có tâm tư gì, nàng đừng... suy đoán."
Thấy thế, Lâm Thiện Vũ mỉm cười, nàng rút chày ra, dưới ánh mắt cứng ngắc của hắn đem chày đặt lên bàn, rồi mới nói với hắn: "Ta không có đoán, mới vừa nói những lời này, đều là thử chàng mà thôi. Nếu như chàng dám nạp thiếp, hoặc là dám lén ở sau lưng ta thân mật với nữ tử khác, ta sẽ dùng cặp chày này đánh gãy chân chó của chàng."
Nếu như là bình thường, Phó Gia Bảo nghe thấy nàng uy hiếp muốn đánh gãy chân mình, hắn nhất định sẽ sợ hãi đến phát run, nhưng mà giờ phút này nghe nàng nói như thế, ngược lại hắn lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Quả nhiên, nương tử vẫn rất để ý hắn, nhìn thử xem, không phải đều đã lôi chày ra uy hiếp không cho hắn để ý đến cô nương khác luôn rồi sao?
Nghĩ như thế, hắn vui vẻ cười thầm trong bụng một hồi.
Còn Lâm Thiện Vũ, nàng nhìn đến dáng vẻ tin tưởng mình nhất định sẽ không bị đánh gãy chân của Phó Gia Bảo, lại lần nữa cảm thấy buồn cười.
Trước đó, thái độ của Phó Gia Bảo đối với nàng đột nhiên thay đổi tốt lên, lại còn nói muốn chung sống lâu dài cùng nàng, nàng còn nghĩ đây là vì nàng đã cứu hắn, trong lòng hắn đang chất chứa sự cảm kích nàng, lại vừa sợ hãi vũ lực của nàng, cho nên mới chịu thỏa hiệp như thế. Nhưng mà đêm nay nhìn thấy hắn hơn nửa đêm còn chạy đi tìm một đôi giày rơm không đáng giá, bị nàng đánh mắng nhiều như thế mà còn chưa chịu buông tha cho việc tìm kiếm vô vọng này, lại khiến cho Lâm Thiện Vũ cảm thấy đầu óc có chút mê muội.
Mãi cho đến khi được Phí ma ma giải thích cho, mới đánh thức được suy nghĩ trong lòng nàng, hóa ra, trong lòng Phó Gia Bảo có nàng người thê tử này.
Ngày trước lúc Lâm Thiện Vũ bước vào thời kỳ thiếu nữ, cũng đã từng có cảm tình với người khác giới, có điều là sau này thân phải lưu lạc, trôi nổi trong chốn giang hồ, mỗi ngày đều phải giãy dụa mưu sinh, đã sớm không dám hy vọng xa vời có thể có được một phần tình cảm bình thường giản đơn như thế, lúc này bỗng nhiên phát hiện chàng trai trẻ tuổi trước mắt nhìn qua có vẻ ngang bướng, hư hỏng này lại một lòng ôm ấp tâm tư chung thủy, duy nhất với mình, điều này thật sự làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn động một tí là gào thét, trên người cũng một đống tật xấu, nhưng mà tâm ý chân thành tha thiết nhiệt thành này của hắn, thật sự vô cùng động lòng người.
Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt của nàng nhìn về phía Phó Gia Bảo cũng dịu dàng ấm áp hơ vài phần. Nàng lấy một chiếc khăn khô từ trong ngăn tủ ra, ở dưới tầm mắt kinh ngạc, sửng sốt của hắn, nhẹ nhàng nói: "Để ta lau khô tóc cho chàng!"
Nói xong, nàng cũng không đợi Phó Gia Bảo phản ứng lại mà đem khăn áp lên mái tóc hắn bắt đầu nhẹ nhàng lau khô chỗ tóc ẩm ướt kia.
Mới đầu, cả người Phó Gia Bảo cứng ngắc không dám nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự vui sướng. Qua một lát sau, thân mình hắn càng ngày càng thả lỏng ra, rồi lại đột nhiên mở miệng nói: "Nương tử, nàng đợi một lát đã, để ta chuyển qua nhuyễn tháp nằm." Nói xong liền cởi giầy ra nằm lên nhuyễn tháp, phần đầu còn cố ý nhô ra bên ngoài rìa tháp,, ý bảo nàng tiếp tục lau khô tóc cho hắn.
Lâm Thiện Vũ liếc nhìn hắn một cái, "Chàng còn rất biết hưởng thụ đấy." Tuy là nói như thế nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại mà tiếp tục lâu khô tóc cho hắn, nàng vừa lau vừa nói: "Thương tích trên người chàng còn chưa có khỏi hẳn, về sau cũng không nên để đầu tóc chưa lau khô đã bỏ chạy ra bên ngoài."
Phó Gia Bảo nằm tại chỗ hưởng thụ sự quan tâm của nương tử, nghe nàng nói vậy thì cười đáp: "Đã biết. Không phải là do ta sợ nàng sẽ tùy tùy tiện buông tha cho nha hoàn kia sao."
Lâm Thiện Vũ nhẹ giọng nói: "Tốt xấu gì nàng cũng là do chàng cứu về, mà không phải đám nha hoàn người hầu đã ký khế ước bán mình trong phủ, sao ta có thể tùy tiện xử trí cho được?"
"Bởi vì nànglà người mà ta đã cứu, cho nên mới càng không thể buông tha!" Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thiện Vũ, hắn nói mọt cách rõ ràng: "Nương tử nàng cứ nghĩ thử mà xem, một chuyến này ta thật là quá mức thua thiệt, bản thân ta - phu quân của nàng cũng ăn mệt nhiều quá đi! Vừa bị đánh một trận không nhẹ, trở về phải nằm trên giường mấy ngày trời, hao tốn thiệt nhiều dược liệu như vậy, kết quả nàng làm việc chưa được vài ngày, lại đem giầy của ta ném đi mất. Thật là tức chết ta mà!"
Lâm Thiện Vũ nhịn không được bật cười nói: "Khi đó rõ là chính chàng đã phấn đấu quên mình cứu nàng, bây giờ vì sao lại không chút thương hoa tiếc ngọc thế này?"
Phó Gia Bảo không chút nghĩ ngợi nói: "Chuyện này sao có thể giống nhau được, chuyện nào ra chuyện đó chứ, lúc trước nếu như đổi lại là một cô nhóc, cậu nhóc nào đó, hay là một lão nhân gia, ta cũng sẽ xông lên như thế? Cái này gọi là tinh thần nghĩa hiệp, chuyện này có liên quan gì với thương hoa tiếc ngọc đâu?"
Lâm Thiện Vũ nghe hắn nói như vậy, nghĩ thầm trong lòng: xem ra Phó Gia Bảo say mê đọc tiểu thuyết võ hiệp cũng không phải là phí công vô ích, ít nhất cũng học được tinh thần của người giang hồ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, mà không phải mấy kỹ xảo âm hiểm hại người.
Phó Gia Bảo cũng không biết nương tử của mình đang suy nghĩ cái gì, hắn nằm dài trên nhuyễn tháp, thích thú co duỗi chân, tiếp tục nói: "Hơn nữa, bản thân ta là người đã có thê tử, dựa vào cái gì mà phải đi thương hoa tiếc ngọc người khác nữa chứ?"
Lâm Thiện Vũ lại nói: "Nói như vậy, chàng chỉ thương hoa tiếc ngọc với ta thôi?"
Ai ngờ nghe nàng nói xong câu này, khuôn mặt Phó Gia Bảo lại hiện liên ngượng ngùng, quẫn bách, bởi vì hắn nghĩ đến sức mạnh vũ lực cường đại của nương tử mình, có chút thẹn thùng: "Vậy nàng có để cho ta thương hoa tiếc ngọc không?"
Lâm Thiện Vũ bật cười, giúp hắn ngồi dậy, cầm lấy lược chải tóc cho hắn, mà không đáp lại.
Phó Gia Bảo hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng từng chút từng chút, nhìn thấy trên gương mặt nàng lộ ra ý cười, là nụ cười vui vẻ cao hứng, mà không phải loại cười trào phúng châm biếm, cười lạnh lùng, lập tức vo cùng vui vẻ. Trong lòng thầm nghĩ: Ta biết ngay mà, nương tử nàng ái mộ ta đến như vậy, sao có thể không cho? Tuy là nàng không nói ra miệng, nhưng mà trong lòng nhất định là đã vui muốn phát ngất luôn rồi! Ây dà, nếu như nương tử đã ngượng ngùng không thể nói thành lời như thế, thì ta đây cứ coi như đã nghe được là đủ rồi.
Phó Gia Bảo âm thầm ảo tưởng trong lòng, tự dỗ bản thân vui vẻ đến mức hớn hở ra mặt.
Lâm Thiện Vũ đè lại cái đầu đang không ngừng lộn xộn của hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Chải đầu buột tóc xong rồi, Phó Gia Bảo xoay người lại đối diện với Lâm Thiện Vũ, hắn kích động nói: "Nương tử, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này chúng ta không thể lỗ vốn được! Nhất định phải làm cho Kỷ Họa Thúy làm nhiều việc hơn mọt chút mới được!" Trong lòng hắn như đang gảy bàn tính, "Nàng ở nhà chúng ta một ngày ba bữa cơm cùng với quần áo bốn mùa, có cái nào không tốn tiền đâu? Ta vì cứu nàng mà bị thương, mấy ngày nay thuốc dùng để trị thương có thứ nào không phải tốn bạc chứ? Nàng không phải đang muốn mở tiệm sao? Cứ để cho nàng ta ban ngày làm việc kiếm tiền ở tiệm, buổi tối trở về tiếp theo làm việc trong phủ! Làm một mạch mười năm tám năm, nàng hẳn là có thể trả hết số bạc nợ chúng ta!" Nha đầu Họa Thúy chết tiệt kia, dám ném mất giày của hắn, nhìn xem hắn có chỉnh chết nàng không!
Lâm Thiện Vũ nghe vậy, cười cười nhìn hắn, "Đó cũng không phải việc làm ăn của chàng, thế nào lại biến thành chúng ta rồi?"
Phó Gia Bảo không chút do dự nói: "Chúng ta là phu thê, ta lỗ vốn không phải là nàng lỗ vốn ư?"
Lâm Thiện Vũ: "..." Rất có lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.