Thất thiếu phu nhân MộDung Xán đã có phiền não mới.
Cảm giác tắc nghẹn ở họngđáng ghét kia, nàng nhanh chóng cân đối được. Có điều Liễu di nương lại cựcdũng cảm xông vào mức cân bằng của nàng.
Nàng có thể tha thứ chosự hỉ nộ vô thường, đa sầu đa cảm và tùy hứng của phụ nữ có thai. Nhưng mà phụnữ có thai giận dữ, người gặp xui xẻo phải là chồng nàng chứ không phải Mộ DungXán vô tội.
Nhưng Lý thất công tửDung Tranh sau khi nổi giận với nàng thì lại chứng nào tật nấy, sáng luyện kiếmqua loa, sau đó chạy không thấy bóng người, cả ngày đi dạo bên ngoài, chỉ đemNgân Tâm theo.
Dù cổ nhân không biếtchân lý “càng có tài năng, càng nhiều trách nhiệm”, nhưng bản năng vẫn ép MộDung Xán làm người nhện [1].
Chỉ bởi vì nàng là bosscủa phòng ba nên chuyện của Liễu di nương đều về nàng xử lý. Kể cả cơn thịnh nộcùng mong muốn được chiều của người có thai là Liễu di nương.
Ăn ngọt thì muốn mặn, ănchua lại đòi cay. Vừa chê chăn quá mỏng, lại ngại đệm quá ẩm. Mới hơn haitháng, chưa rõ bụng đâu, đã suốt ngày kiêu ngạo đỡ eo đi qua đi lại trong sân,làm gì cũng phải có người đỡ.
May mà đây không phải MộDung phủ, Mộ Dung Xán yên lặng nghĩ. Nếu không phải Lý gia chất phác mà là MộDung phủ, dù chỉ là một sân nhỏ, đừng nói là sinh con, đến mạng Liễu di nươngcũng khó giữ.
Nhưng mà vị thất thiếuphu nhân của chúng ta vẫn là cựu sĩ quan huấn luyện tôn trọng nhân mạng. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-hoa-phu-quan/2016216/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.