Lần này thất công tử nhịnmười ngày.
Chờ khi hắn hiên ngangbước vào phòng ngủ… hắn nào ngờ thất thiếu phu nhân đã không còn là người yếuđuối như trước nữa, trái lại còn thừa ý chí và thể lực, không những dùng lực màcòn dùng trí, Lý thất công tử khó khăn lắm mới có thể đấu lại, còn suýt thì mềmnhũn người như rắn để thất thiếu phu nhân tước vũ khí, hắn sợ đến mức đọc thuộclòng toàn Luận ngữ [1] của Khổng Tử.
Cuối cùng thất thiếu phunhân dùng chiến lược “cao cao tại thượng” vẫn giỏi hơn một chút. Lý thất côngtử là một “phu cương bất chấn [2]“, bị nương tử “đè đầu cưỡi cổ” mất rồi.
Ngày hôm sau, thắt lưngcả hai đều đau muốn chết, lại đều giả vờ như không có gì bất thường, người tậpyoga thì tập yoga, người luyện kiếm thì luyện kiếm. Chẳng qua là động tác rắnhổ vái trăng đã biến thành động tác con giun vái trăng. Chiêu đại bàng giươngcánh của thất công tử thì biến thành sẻ non run rẩy.
Thất công tử rút kinhnghiệm xương máu, chạy về phòng lấy sách Kinh Lễ [3] ra học thuộc lòng. Hắn cảmthấy là vì bài Luận ngữ quá ngắn, mới một lúc đã thuộc rồi, thế nên mới xuấthiện một lỗ hổng giữa tâm trí. Không sao, ta học Kinh Lễ. Cực kì buồn tẻ, cựckì không thú vị, mặc kệ gió đông tây nam bắc, dù là gió thổi từ tám hướng cũngkhông thể lay động.
Tư tưởng thiếu niên mạnhnhất của hắn đã hoàn toàn bị khiêu khích.
Thất thiếu phu nhân đangsống trong thời bình cũng phải nghĩ đến thời loạn rồi. Yoga gì đó, rèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-hoa-phu-quan/2016212/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.