“ Ma nữ thích làm gì thì làm như nàng, cũng sẽ phân chia chính tà sao?” Giống như Lâu Nguyệt Đồng hiểu rõ Trình Tử Xuyên, Trình Tử Xuyên cũnghiểu rõ Lâu Nguyệt Đồng: “ Mặc dù nàng xuất thân từ Ma giới, nhưng đốivới Ma giới lại không có lòng trung thành. Lí do chính ma bất lưỡng này, nàng lại đường hoàng lấy ra để lấy lệ với ta.” Lâu Nguyệt Đồng khác Trình Tử Xuyên. Trên vai Trình Tử Xuyên còn cótrách nhiệm, Lâu Nguyệt Đồng không có, cho dù ngày mai thần ma khaichiến, nàng không nhúng tay vào cũng không ai dám chỉ trích. Lâu Nguyệt Đồng rõ ràng có thể sống cực kỳ tiêu sái, vậy mà cứ muốn giao du với kẻ xấu, đây là điều Trình Tử Xuyên vô luận thế nào cũng khôngthể lý giải được. Có lẽ, đến khi hắn khôi phục ký ức thuộc về Thánh tôn mới có thể biết được một hai. Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn: “ Ta lấy lệ, chàng cũng không trả lờithẳng. Hết sức hiển nhiên, vấn đề vừa rồi, chàng không làm được.” Trình Tử Xuyên lãnh đạm đáp: “ Ta làm được, nàng có thể không giết ta?” Lâu Nguyệt Đồng thở dài: “ Chàng đừng thông minh như thế được không...Chỉ là, nếu chàng làm được, chàng sẽ không phải là chàng nữa.” Họ đã đi đến bước này, những thứ như tình yêu dường như đều trở thành vô bổ, có cũng được mà không có cũng không sao, không thể nào trở nên quan trọng. Nói thật, nếu Trình Tử Xuyên vì yêu nàng mà choáng váng đầu óc, vứt bỏtrách nhiệm và nguyên tắc, Lâu Nguyệt Đồng cũng sẽ xem thường hắn. Tiểu ma nữ đã có quá nhiều người mù quáng đi theo, nói gì nghe nấy, phụ thuộc phẩm quá nhiều, không cần có thêm một kẻ nữa. Nàng thích Trình Tử Xuyên vì hắn có thể sánh ngang với nàng, có thể làkì phùng địch thủ của nàng. Tiến thêm một bước sẽ quá cường thế, lùixuống một bước sẽ quá bất lực, Trình Tử Xuyên lúc này, đang trong bộdạng mà nàng yêu thích nhất. Trình Tử Xuyên trầm mặc rất lâu, hắn đúng là sẽ nói với nàng như vậy, nói cho cùng, vẫn là không thể bỏ được. Hắn nghĩ mình tỉnh táo, những năm sống trên đời này chưa từng sợ quachuyện gì, nhưng chuyện tình cảm với Lâu Nguyệt Đồng quả thực rất nhanhhao hết tâm sức của hắn, vì thế, mỗi khi không có nàng, trong lòng hắnliền xuất hiện một sự mệt mỏi vô tận. Hận không thể, hận không thể uống nước vong tình. Nhưng loại hành vi trốn tránh mềm yếu đó đích xác khiến Trình Tử Xuyên khinh thường, vì thế, hắn chỉ có thể làm bản thân khó xử. Đôi khi hắn nghĩ, rõ ràng là Lâu Nguyệt Đồng đã đẩy hắn xuống hố, vậy mà nàng còn có thể vỗ tay áo quay đầu rời đi, dựa vào điều gì? Dựa vào chuyện, lòng dạ nàng ác độc hơn hắn. Trình Tử Xuyên bỗng nhiên cảm thấy có chút chán ghét... Nàng sẽ khôngthay đổi ước muốn ban đầu, như vậy nói nhiều với nàng có tác dụng gì? “ Ta không muốn tranh chấp với nàng, nàng... Tự giải quyết cho tốt đi.”Sau lần tạm biệt này, họ sẽ gặp gỡ trên chiến trường chân chính. Lâu Nguyệt Đồng nhìn theo bóng lưng của hắn cho đến khi hắn biến mấthẳn, trong lòng tiểu ma nữ vốn không sợ trời sợ đất cuối cùng cũng xuấthiện một sự chua xót, nàng cúi đầu lặp lại: “ Nếu chàng là người bìnhthường thì tốt rồi...” Cái gọi là vì ích lợi của ma đạo mà tận tâm tận lực kia, quả thật làchuyện cười. Ai cũng không ngờ được, tiểu ma nữ tích cực đảo loạn lụcgiới như thế kì thực cũng chỉ vì Thiên Bi. Uyên Vu nói không sai, Thiên Bi là tâm của lục giới, lại là cùng một thể với Thánh tôn, cho dù hiện tại nó có xuất hiện vết rách, nhưng chỉ cầnThánh tôn thức tỉnh, trở về vị trí cũ thì vẫn sẽ có thể khôi phục. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, lục giới càng loạn càng khiến Thiên Bi tiêuhao, trên chiến trường, mỗi một mạng người đều làm ảnh hưởng đến ThiênBi, khiến Thánh tôn càng khó khôi phục. Lâu Nguyệt Đồng không phải đốithủ của Thánh tôn, chỉ có phương thức này mới có thể giam cầm pháp lựccủa hắn, đến khi nàng có thể phá hủy tầng phong ấn thứ ba, Trình TửXuyên chưa thức tỉnh không thể là đối thủ của nàng. Đến lúc đó, hoặc là Lâu Nguyệt Đồng giết Trình Tử Xuyên, sau đó sẽ hủyThiên Bi. Hoặc là Thiên Bi không đánh tức vỡ, Trình Tử Xuyên vẫn sẽchết. Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tay, khi nàng xoay người rời đi, mọi thứ đều không một tiếng động hóa thành tro bụi. Trình Tử Xuyên chưa từng thích sử dụng pháp khí để bay trên không, hắnchỉ đi bộ xuyên qua vài thành trấn như một người bình thường không có tu vi, đi tới đi lui ở những nơi ồn ào náo động. Đôi khi, tu vi càng caosẽ cách rời cuộc sống bình thường càng xa, Trình Tử Xuyên không hâm mộcuộc sống của người phàm, nhưng lại thích một mình im lặng hòa vào nó. Một ngày, Trình Tử Xuyên đang ngồi uống trà trong một trà lâu liền thấyxung quanh đông đúc nhộn nhịp, rất nhiều người đều dũng mãnh lao về mộthướng. Hắn không thích huyên náo, vừa định rời đi lại bị một tia sángxoẹt qua người, ngẩng đầu nhìn liền thấy một đạo kim quang có chút quenthuộc bay lên ở nơi cách đó không xa. Mọi người đều cho rằng có bảo vật hiện thế, vì vậy mới chen chúc nhau mà đi. Trình Tử Xuyên trầm tư một lát, lập tức nhớ ra luồng kim quang này đãgặp được ở đâu. Hắn không biến sắc cũng không phản ứng, men theo hướngkhông người mà rời đi. Hắn vừa đi, kim quang liền lập tức biến mất khiến những người đuổi tới vô cùng kinh ngạc, ào ào xông lên đào đất tìm kiếm. Khi Trình Tử Xuyên chậm chạp đặt chân lên thành trấn tiếp theo, kimquang lại xuất hiện, lần này cách hắn một khoảng gần hơn như muốn nói - - mau tới đây! Ngươi mau tới tìm ta! Trình Tử Xuyên tiếp tục đi như không thấy, đằng sau lại có một đống người nhào tới, chen chúc che mất kim quang. Đến lần thứ ba không được để ý, trong đầu Trình Tử Xuyên cuối cùng cũngtruyền đến một tiếng khóc to, thanh âm trẻ con bi bô nức nở, khóc đếnmức không thở được khiến hắn cảm thấy bản thân như một kẻ bạc tình, đầubắt đầu đau nhức. Kim quang bỏ qua một đống người, nhào vào lòng Trình Tử Xuyên. Trình Tử Xuyên: “...” “ Ta đã hết sức phát sáng mà, tại sao người lại không nhìn thấy ta?” Trình Tử Xuyên: “...” “ Ta là A Nguyên! Người thật sự không biết ta sao?” Luồng kim quang này, hóa ra là chí bảo A Nguyên đã từng bị Lâu Nguyệt Đồng “quăng” đi. Trình Tử Xuyên hỏi: “ Khi còn ở trong Cổ Linh Mộ, ngươi đã chọn Lâu Nguyệt Đồng làm chủ nhân, hiện tại quấn lấy ta làm gì?” “ Nếu không phải chủ nhân người hạ nghiêm lệnh, ta làm sao lại phải khổsở đi theo tiểu ma nữ vô lương tâm kia chứ?” A Nguyên hầm hừ, “ Nhưngtiểu ma nữ quá thông minh, nàng vẫn phát hiện.” “ Ta bắt ngươi đi theo nàng?” A Nguyên thấy hắn không hiểu, tâm tình cũng trầm xuống, khổ sở nói: “Không phải chủ nhân hiện tại, là chủ nhân khi còn sống trên Thiên NgoạiThiên. Khi đó... chủ nhân sắp biến mất, người nói với ta, nếu ngườikhông quay về được thì hãy đi theo Lâu Nguyệt Đồng, nếu người có thểquay về cũng không cần đi tìm. Nhưng, nhưng Lâu Nguyệt Đồng là hung thủ, ta, ta hết sức chán ghét nàng! Ta không tin chủ nhân sẽ chết, ta đợingười bảy trăm năm... Đến khi gặp được hai người ở Cổ Linh Mộ, ta sợ chủ nhân sẽ tức giận vì ta không nghe lời, cũng sợ Lâu Nguyệt Đồng sẽ đếnhại người nên đành lừa nàng. Sau khi nàng phát hiện, nàng không cần tanữa, chủ nhân người lại không nhớ ra ta.” Nếu có hình người, giờ phút này hẳn nó sẽ biến thành lệ nhân: “ Chủnhân, A Nguyên không muốn nghe lời. A Nguyên muốn đi tìm người!” Trình Tử Xuyên không phản bác được, đành thủ thỉ thù thì an ủi nó vài câu. A Nguyên lập tức lại cao hứng trở lại: “ Chủ nhân không từ bỏ A Nguyên, thật sự là quá tốt!” Trình Tử Xuyên bỗng cảm thấy kỳ dị, chẳng biết tại sao, sau khi rời khỏi Tam Sinh Đài ở Minh giới, hắn ngày càng tiếp nhận thân phận của chínhmình. Kí Đắc Thế Tục, Thánh tôn hay là hắn, chỉ có kí ức bất đồng, bảnchất vẫn là một người, vì thế gặp phải chuyện gì cũng có thể cảm độnglây. Khi đó, Thánh tôn trước khi chết còn cho rằng mình không thể quay về, rõ ràng khi đó thực sự gặp phải hoàn cảnh hồn phi phách tán... Vậy là aiđã bảo vệ hắn? Hắn vì sao còn có thể quay về? Thiên Đạo không thể quang minh chính đại thiên vị một ai, tất nhiên phải có một người trả giá cao, Thiên Đạo mới giúp hắn chuyển thế. Là ai? Trong đầu Trình Tử Xuyên xuất hiện một ý nghĩ: “ A Nguyên, ngươi biết Phù Tang không?” “ Phù Tang ca ca.” A Nguyên bay lên bay xuống như đang gật đầu, “ Hắn lúc nào cũng được đi theo chủ nhân, ta rất hâm mộ.” “ Hắn vốn là Thần mộc trên Thiên Ngoại Thiên, tại sao không có nguồn gốc thần mộc?” A Nguyên cứng đờ, thầm nghĩ: “ Hỏng bét, Phù Tang ca ca không cho ta nói với chủ nhân. Nhưng chủ nhân hỏi, ta lại không thể nói dối...” ” A Nguyên.” A Nguyên trầm mặc một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “ Phù Tang ca ca làThần mộc, là thiên tài địa bảo tốt nhất trong lục giới, khi hồn pháchcủa chủ nhân sắp tản đi, người khác không làm được nhưng Phù Tang ca calàm được, hắn một lần nữa ngưng tụ hồn phách của chủ nhân, giá cao lànguồn gốc tận tán... Nhưng Phù Tang ca ca che chở Thiên Ngoại Thiên, khi hắn khô héo, Thiên Ngoại Thiên cũng chấn động, thời điểm ta rơi xuốngTiên giới cũng chính là lúc đó, không thể quay về.” Thánh tôn lạc hạ, thần mộc khô héo, Thiên Ngoại Thiên chấn động. Hóa ra... đúng là như thế. “ Chủ nhân, người không nên trách Phù Tang ca ca, chúng ta đều không nghĩ người sẽ biến mất.” Thiên Ngoại Thiên không còn thì có thể xây dựng lại, nhưng một khi Thánh tôn biến mất, lục giới tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong tâm dậysóng, sớm đã vô cùng hỗn loạn. Người khác không hiểu chuyện đó nhưng Lâu Nguyệt Đồng hiểu, A Nguyên và Phù Tang cũng hiểu. “ Ta không trách hắn.” Trình Tử Xuyên nói, “ Phù Tang hi sinh quá nhiều, là ta nợ hắn.” “ Không phải.” A Nguyên cười nói, “ Chủ nhân cho Phù Tang ca ca tínhmạnh, Phù Tang ca ca chỉ là có đi có lại. Hắn sợ chủ nhân nghĩ nhiều nên không muốn nói chuyện này cho chủ nhân.” Hi sinh trên Thiên Ngoại Thiên, bạo thể cứu hắn khi còn sống ở Trình gia, việc Phù Tang đã làm cho hắn quả thật rất nhiều. “ A Nguyên, chuyện lúc trước, từ khi Thánh tôn thu Lâu Nguyệt Đồng làmđồ đệ đến khi lạc hạ, ngươi có thể nói một lần cho ta nghe không?” Trình Tử Xuyên đột nhiên hỏi. A Nguyên suy nghĩ một chút: “ Ta có cách giúp chủ nhân chính mắt xemđược một lần những cảnh tượng đó. Nhưng những hình ảnh hiện tại về cuộcsống kéo dài ở nhân gian đã khắc sâu, hồn phách hiện tại của chủ nhânlại không yên, việc này quá nguy hiểm. Chỉ còn cách tìm về phần hồn cònthiếu mới không bị lạc trong đó.” “ Một hồn còn thiếu sao?” Trình Tử Xuyên nghe vậy liền gật đầu, “ Thời điểm cũng không sai biệt lắm.” Cửu Nguyên Sơn. So với khi Trình Diệu tranh chấp với chưởng môn, Cửu Nguyên gần đây rấtthái bình. Trình Diệu cả ngày khó chịu đang bế quan trong phòng, khôngbiết bận rộn việc gì, so với chuyện tranh quyền với chưởng môn, hắn còncó việc gấp phải làm. Trên ngọn núi cao nhất, chưởng môn và Huyền Minh đứng chắp tay, nhìn về phía ngọn núi thứ ba. “ Huyền Minh sư bá, người có biết Trình Diệu gần đây đang làm gì không?” Huyền Minh lắc đầu: “ Ta đã xem qua, trừ việc sắc mặt hắn không tốt cũng không có gì khác thường.” Chưởng môn nhíu mày: “ Gần đây ta phát hiện ra ngọn núi thứ ba có dịđộng, giống như có một linh hồn cường đại khác đang tồn tại. Nhưng dịđộng đó cũng chỉ thường lóe lên rồi tắt, ta không xác định được mình cónhìn sai hay không.” Huyền Minh vừa nghe, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. “ Nói đến chuyện này, Trình Diệu không bình thường hình như bắt đầu từkhi tiểu sư thúc quay về.” Chưởng môn hồ nghi nói, “ Có phải tiểu sưthúc đã làm gì không?” “ Thanh Gia?” Huyền Minh ngẫm lại rồi thở dài, “ Thanh Gia thiên phú dịbẩm, chúng ta không bằng nàng, không thể nhìn ra nàng đang làm gì.” Chưởng môn nghe vậy thì cười cười, ngược lại an ủi Huyền Minh: “ Nếuchuyện này có liên quan đến tiểu sư thúc thì không cần lo lắng. Dù saotiểu sư thúc cũng có thể là vị nào đó chuyển thế.” Huyền Minh vừa nghe hắn nhắc tới “vị nào đó”, lập tức rất tán thành gật đầu. Lai lịch của Thanh Gia, toàn bộ Cửu Nguyên Sơn cũng chỉ có chưởng môn và Huyền Minh biết được một chút, nhưng một chút này cũng đã đủ khiến họtín nhiệm Thanh Gia. Họ vừa đứng đây nói về Thanh Gia, kết quả đến ngày thứ hai, Thanh Gia liền trở về. Chưởng môn gặp được nàng liền vừa mừng vừa sợ, hàn huyên vài câu, hỏi tin tức về Lan Tự. Trình Tử Xuyên trả lời: “ Nàng có chút việc vặt phải xử lý, ít ngày nữasẽ quay về. Đệ tử đồng môn không phải do nàng làm hại, đợi nàng trở vềhãy giúp nàng rửa sạch oan danh.” “ Khúc mắc kia của nàng?” “ Nàng chém hung thủ tàn sát thôn Bích Liễu năm đó, khúc mắc đã tiêu.” ” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Chưởng môn liền cười nói, “ Đi đường vất vả, làm phiền tiểu sư thúc rồi.” Trình Tử Xuyên lắc đầu, hỏi: “ Ma tu bên kia... Chưởng môn có tin tức gì không?” Chưởng môn vừa nghe, sắc mặt lập tức ngưng trọng, thở dài: “ Tháng trước ta đi thương thảo cùng chưởng môn phái Đại Tông, nghe được tin tu sĩchính đạo đến gần phía bên kia sông Định Giới đều bị ma tu tàn nhẫn sáthại, ma tu rục rịch muốn tấn công địa bàn chính đạo, không hề lùibước... Trận chiến sắp tới, sợ rằng không thể tránh được.” Trình Tử Xuyên nói: “ Có Lâu Nguyệt Đồng ở đó, không hề kỳ quái.” Chưởng môn lại thở dài, thở dài nhiều đến mức tóc đã bạc đi một nửa: “ Tiểu sư thúc, tiểu ma nữ kia... quả thật rất đáng sợ.” Thần sắc Trình Tử Xuyên không thay đổi, thản nhiên nói: “ Giao nàng cho ta.” Chưởng môn nhìn hắn rất lâu, lần thứ ba thở dài: “ Nếu tiểu sư thúc đãtrở về thì đừng ra ngoài nữa, cố gắng tăng tu vi, thêm một phần sức lực, bên ta lại chắc thêm một phần thắng.” Nghĩ tới nghĩ lui, người thuộc chính đạo có thể ngăn trụ Lâu Nguyệt Đồng cũng chỉ có “Thanh Gia”. Trình Tử Xuyên gật đầu, trước khi đi nói nhiều thêm một câu: “ Chưởngmôn gần đây ưu tư nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt thì hơn.” Chưởng môn sững sờ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia, nhịn không đượclắc đầu bật cười. Tiểu sư thúc này, tuy nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra lại rất có tâm. Sau khi ra khỏi ngọn núi thứ nhất không lâu, Trình Tử Xuyên liền bắt gặp một đám đệ tử từ ngọn núi thứ ba đến bái phỏng. Trình Tử Xuyên không ngạc nhiên, cũng không rời đi. Trình Diệu từ xa đi đến, cúi người chào: “ Tiểu sư thúc.” Hiện tại, khidanh tiếng của hắn đã như mặt trời buổi trưa, Trình Diệu rất ít khi chào người khác. Trình Tử Xuyên biết rõ điều này, lúc trước ném cho Trình Diệu “Đại phápthần hồn gửi thể” cũng đã tính toán đâu ra đấy. Trước kia, sự chú ý củaTrình Diệu đều đặt trên người Trình Tử Xuyên, một khi Trình Tử Xuyên“chết”, đương nhiên Trình Diệu sẽ một lòng vì bản thân mà làm việc. Cũng vì điều này mà Trình Tử Xuyên mới cố ý ném “Đại pháp thần hồn gửithể” cho Trình Diệu, hắn muốn khiến Trình Diệu và Chiến Hoàng thần quânchó cắn chó. “Đại pháp thần hồn gửi thể” giải thích rõ về thuật gửi thân, còn có cảphương pháp đoạt lại quyền khống chế thân thể. Dựa vào chút bản lĩnh của Trình Diệu, hắn là chủ nhân thân thể, một khi phản kháng mãnh liệt,hiệu quả sẽ rất rõ ràng. Còn nữa, có “Thanh Gia” ở đây. Cuốn sách Trình Tử Xuyên giao cho Trình Diệu xác thức có viết phươngpháp, nhưng Trình Diệu không biết, phương pháp đó đã bị Trình Tử Xuyêncải biến qua. “ Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Trình Tử Xuyên không thay đổi sắc mặt, lãnh đạm hỏi. Trên tay Trình Diệu xuất hiện cuốn sách kia, khẩn thiết nói: “ Đa tạtiểu sư thúc ngày đó đã đánh thức ta, ta vô cùng cảm kích. Nhưng ta còncó một yêu cầu quá đáng.” “ Nói.” “ Ta đã xem xong nội dung, mấy ngày qua thử thăm dò mấy lần đã suýt nữabị thần hồn bên trong cơ thể gạt bỏ mất ý thức.” Trong mắt Trình Diệuxẹt qua tia hung ác và tức giận, “ Nói ra thật xấu hổ, hắn tu hú chiếmtổ chim khách, ta thân là chủ nhân lại sợ đấu không lại hắn, vì thế...muốn mời tiểu sư thúc giúp một tay.” Lúc này rồi còn có thể nói được những lời đó, có thể thấy Trình Diệu đãtín nhiệm Thanh Gia đến cực điểm, thậm chí muốn đem tính mạng ra nhờcậy. Những người dùng mọi cách nịnh nọt Trình Diệu, hắn hoài nghi, những người đối với hắn không tốt, hắn cũng hoài nghi. Chỉ có “Thanh Gia” đối với Trình Diệu không đặc biệt tốt cũng không đặcbiệt không tốt, đã từng cứu hắn cũng đã từng trách mắng hắn, Trình Diệuvì thế cảm thấy Thanh Gia là người chính trực, có thể tin tưởng. Nói ra cũng thật châm chọc, nếu Trình Diệu biết được Thanh Gia là ai... Chính Trình Tử Xuyên, cho dù hết thảy đều đã được hắn tính kế nhưng lúc này cũng phải cảm thấy hoang đường. “ Tiểu sư thúc? Tiểu sư thúc?” Trình Diệu thấy Trình Tử Xuyên rất lâukhông có phản ứng liền có chút nóng nảy, “ Tiểu sư thúc truyền thuậtpháp này cho ta chắc cũng vì không muốn ta thân là đệ tử Cửu Nguyên lạitrở thành con rối của người khác, nếu tiểu sư thúc có thể giúp ta, tatất có hậu tạ!” Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: “ Ngươi cũng tin ta thật.” “ Đương nhiên.” Trong lòng Trình Tử Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói: “ Được.” Trình Diệu vui mừng quá đỗi: “ Ta lo động tĩnh quá lớn nên đã tạo mộtcấm chế sau núi, tiểu sư thúc muốn hôm nay động thủ hay muốn chọn ngàykhác?” “ Chủ nhân, tiểu tử này cũng thật ngu xuẩn! Bị người bán còn giúp ngườikiếm tiền, sổ không đủ tiền còn muốn gấp gáp chịu chết! Ta không muốnnhìn nữa!” A Nguyên không nhịn được, nói thầm trong đầu Trình Tử Xuyên, “ Chiến Hoàng thần quân gửi thể vào một tên ngu, không sợ bị mang danhngu xuẩn sao? Không đúng, Chiến Hoàng lựa chọn đối phó với chủ nhân, cóthể coi là ngu xuẩn nhất trong lũ ngu xuẩn!” Trình Tử Xuyên nghe A Nguyên càu nhàu một đống, lại bị ép nghe một đốngtừ ngữ khen ngợi như “Chủ nhân lợi hại nhất”, “ Chủ nhân thông minhnhất”, cuối cùng dứt khoát bắt nó im miệng - - nếu nó liên tục dong dàinhư vậy, Lâu Nguyệt Đồng không kiên nhẫn nổi là chuyện quá bình thường. “ Ta cần xem lại loại thuật pháp này, ba ngày sau hẵng bắt đầu.” Trình Diệu gấp là phải, Trình Tử Xuyên gấp mới kỳ quái. Quả nhiên, Trình Diệu nghe xong càng cảm thấy tín nhiệm hắn hơn nhiều, tự mình tiễn hắn rời đi. Trình Tử Xuyên cũng thật sự cần chuẩn bị một chút, mục đích của hắnkhông phải muốn giúp Trình Diệu gạt bỏ thần hồn mà muốn thu lấy một phần thần hồn kia. Chiến Hoàng quá tự phụ, chỉ để lại một tia thần niệmkhống chế thần hồn, chỉ cần thần niệm còn tồn tại, thần hồn sẽ không cắt rời. Nhưng một khi thần hồn bị cắt rời, cho dù là thần cũng sẽ tổnthương nguyên khí nặng nề, thậm chí nếu người xuất thủ có pháp lực mạnhcòn có thể tìm được chính chủ của thần niệm. Việc Trình Tử Xuyên phải làm, chính là chặt đứt tia thần niệm kia! Chiến Hoàng giữ hồn phách của Trình Yến và Phó Tiểu Lăng, vậy Trình TửXuyên cũng sẽ giữ thần hồn của hắn! Hắn muốn xem một chút, vị chiến thần của Thần giới sẽ lựa chọn thế nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]